Người đàn ông mặc thường phục, đi giày thể thao màu trắng mái tóc đỏ có vài đốm đen nhìn cô với nụ cười nhếch mép và ra hiệu về phía cô.
Những người khác không nói gì.
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng thái độ của Doãn Nguyệt Khuê không nhằm mục đích vào đây để ngồi xuống cùng họ.
"Lục thiếu, anh có thể ra ngoài nói chuyện với tôi một chút được không ?"
Lục Minh Phong ngước mắt nhìn cô, trông sắc mặt cô rất tệ, anh dập tàn thuốc trên tay, tiến lại gần cô. Anh biết nghi vấn trong lòng cô, anh chỉ muốn đưa cô đi nghỉ ngơi, không muốn cô ở lại nơi này.
"Người đẹp, thật sự không cho tôi mặt mũi sao, xem ra là thật sự không muốn rồi! Lão tử kêu cô qua đây! Cũng chỉ là đĩ điếm thôi, bày đặt ra vẻ cao quý cái gì!"
Người đàn ong tóc đỏ cau mày, cảm giác khó chịu như ăn phải ruồi, người phụ nữ này thật không biết xấu hổ.
Anh ta giận dữ đi về phía Doãn Nguyệt Khuê, mọi người xung quanh đều đang theo dõi anh ta.
"Thưa ngài, tôi không biết ngài, cũng không có giao dịch gì, tôi chỉ tới tìm Lục thiếu. Nhưng còn anh thì chọc giận tôi rồi!."
Ngay khi cô định ra tay, Lục Minh Phong đã đấm vào mặt anh ta, ngay lập tức khiến anh ta trừng mắt lại, máu tươi phun ra từ mũi của anh ta.
"Cô muốn gặp tôi để cảm ơn sao ?Nhưng vừa nãy cô đã cảm ơn tôi rồi.”
Lục Minh Phong suýt nữa không nhịn được ra lệnh cho người cắt lưỡi của tên đàn ông tóc đỏ này, dám nói năng thô lỗ với Doãn Nguyệt Khuê không cần cô ra tay, anh sẽ khiến anh ta vĩnh viễn không thể nói được.
Tuy nhiên, anh không nói những lời như vậy trước mặt cô.
Sẽ làm bẩn tai cô. Lát nữa anh nhất định sẽ xử lý hắn.
Hầu hết những người trong phòng này đều là người họ Lục, không một ai trong vũng lầy này là người tốt, thậm chí cả anh cũng vậy.
Ai xúc phạm đến người của anh, anh đều phải dọn dẹp.
"Đi ra ngoài trước rồi nói."
"Xin lỗi đã làm mất vài phút thời gian của mọi người, mong không làm phiền mọi người."
Doãn Nguyệt Khuê cũng mỉm cười nói với những người không làm khó cô.
"Uống xong ly rượu này, chúng tôi mới chấp nhận lời xin lỗi của cô, nếu không, cô gái, cô không thành thật."
Một người đàn ông nói trước, và những người khác làm theo.
"Ừ, đúng rồi, uống đi!"
"Một chén không đủ? Phải ba chén ."
Doãn Nguyệt Khuê chưa bao giờ gặp những người này, trong dịp này, cô biết mình không thể tùy tiện uống rượu của người khác, đây là một loại năng lực tự bảo vệ mình nhưng đúng là cô đã sai trước.
Cô cầm ly rượu trên bàn, đưa lên miệng, mới uống được một nửa, Lục Minh Phong lập tức giật lấy uống cạn.
" Lão tam, như vậy thì thành ý vẫn chưa đủ, đây là có ý gì? Nếu muốn uống thì cậu uống chén này đi."
Một người đàn ông lại nói.
Lục Minh Phong thậm chí không nhìn đối phương, cầm ly rượu mà người đàn đưa lên uống.
"Đi với tôi, dám không?"
"Tôi tìm anh, đương nhiên dám."
Doãn Nguyệt Khuê đi theo Lục Minh Phong ra khỏi phòng riêng vào thang máy, thang máy dừng ở tầng năm, anh dừng lại ở cửa phòng chờ.
Anh im lặng, cô đi theo anh, cũng im lặng.
Cô ấy đang cố làm cái quái gì vậy? Theo anh ra ngoài, lại theo anh vào phòng? Nếu không phải là anh, liệu cô có làm như vậy không? Anh đưa cô vào căn phòng này, khi cô đi ra thì danh tiếng sẽ không trong sạch nữa.
Xung quanh đều có camera, nhóm người họ Lục đang nhìn cô chằm chằm, theo dõi nhất cử nhất động của anh trước camera giám sát.
“Tôi có phải là một người đàn ông chính trực hay không là tùy vào đối tượng.” Anh nhắc nhở cô.Anh biết cô sẽ hiểu lời anh nói, cô rất thông minh.
"Tôi dám theo hay không cũng phải tùy đối tượng, bởi vì anh ở đây, Lục Minh Phong."
Anh ở đây
Với mấy câu nói của cô, anh đã nhận thất bại.
"Vào đi."
Lục Minh Phong mở khóa bằng dấu vân tay của anh, anh ấy thường đến Bar Starlight, đây là phòng riêng của anh, hơn nữa bây giờ cô cần nghỉ ngơi.
Nếu không kiêng nể gì, nữ nhân này thật to gan, may mà mục tiêu của cô chính là anh. Anh biết có lẽ cô sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tìm ra danh tính của anh.
Tất nhiên, trong phòng này không có camera giám sát, cô vừa bước vào cửa Lục Minh Phong lập tức bế cô lên.
“ Anh hiểu lầm ý của tôi rồi."
"Cô đối với tôi không có hứng thú? Vậy cô tiến vào không sợ không đi ra được sao? Cô rốt cuộc muốn cái gì?"
Nghe anh nói, Doãn Nguyệt Khuê phá lên cười.
"Tôi muốn làm cái gì thì làm thôi ?"
"Được, cô muốn làm gì thì làm, tôi bồi cô, đối với mỹ nhân tôi luôn như vậy, nhưng mà hiện tại cô cần nghỉ ngơi, có cần tôi tìm cái gương cho cô không? Để cô nhìn xem sắc mặt của mình."
"Lục thiếu thực sự là lo lắng cho tôi, lo lắng cho một người không liên quan? Thậm chí, anh cũng không hỏi tên của tôi."
Giọng nói của anh đã sớm quen thuộc với cô, so với hai từ anh nói mỗi lần trong trí nhớ của cô nhiều năm như vậy, bây giờ anh nói nhiều như vậy, hốc mắt cô lập tức đỏ lên.
"Có cần thiết phải hỏi không? Đã cùng Lục Minh Phong tôi vào phòng, căn bản không cần hỏi tên để làm gì."
Anh ôm cô cùng nhau ngủ trên chiếc giường.
"Ngủ đi, hôm nay tôi uống nhiều mệt mỏi, cũng không muốn làm, chỉ cần cùng cô đắp chăn ngủ là được, như vậy đủ rồi."
Doãn Nguyệt Khuê nhắm mắt lại, không hiểu sao cô lại có thể dễ ngủ như vậy, mí mắt cứ sụp cả xuống cũng không quan tâm đến lời nói của Lục Minh Phong nữa.
Lục Minh Phong cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, trong người thậm chí còn có chút suy nghĩ bất an, tựa hồ...
Anh tự nguyền rủa trong lòng!
“Doãn Nguyệt Khuê ly rượu em đã uống có thuốc ngủ trong đó, em đã uống ..."
Lục Minh Phong vô tình gọi tên cô, tự hỏi liệu cô có nghe thấy mình nói không.
Khi anh cầm điện thoại di động lên, đang định gọi điện thì nhìn thấy mấy chữ cuối cùng do cấp dưới gửi đến trong tin nhắn trong lòng anh càng thêm tức giận. May mắn thay, cô chỉ uống một nửa ly, anh uống nửa còn lại, chia sẻ một nửa liều lượng của cô.
Nhiều năm qua, ở Lục gia gặp phải tình huống này vô số lần, ang hết lần này đến lần khác phải tiêm thuốc hóa giải, thân thể cũng đã sản sinh ra kháng thể cho nên vẫn có thể kiên trì.
Để cô ngủ một lát cũng không sao, cô ngủ thiếp đi bên cạnh anh, anh an tâm nhìn cô. Anh rời giường bước vào phòng tắm và liên tục dội nước lạnh.
Thế là hết một đêm.
Nhà họ Lục cũng cử người theo dõi suốt đêm, đến trưa hôm sau mới thấy Lục Minh Phong ôm Doãn Nguyệt Khuê đi ra khỏi phòng.
Rồi đi đến bệnh viện.
"Theo dõi họ."
Lục Chấn Nam đưa ra hướng dẫn cho đầu bên kia của điện thoại.
"Vâng thưa ngài."
Trong bệnh viện, Lục Minh Phong đứng bên cạnh Doãn Nguyệt Khuê, cô đang nhắm mắt ngủ yên trên giường bệnh với một cây kim được cắm vào một tay.
"Để tôi, cô đi ra ngoài đi."
Lục Minh Phong nói với y tá rằng cô bị thương ở cánh tay, sau khi y tá kiểm tra xong cô ấy mang băng gạc và thuốc chống viêm đặt lên tủ. Lục Minh Phong khéo léo, cẩn thận giúp Doãn Nguyệt Khuê thay thuốc.