Ta không nghĩ Bùi Nguyên Hạo vẫn còn ở đây, hắn rõ ràng đã đi được một lúc, sao lại...
Thời điểm ta còn ngây ra, hắn đã bắt lấy cổ tay ta, dùng sức kéo đi, ta hoảng sợ kêu lên một tiếng, mặc hắn kéo vào một góc, sống lưng đụng mạnh vào thân cổ thụ, đau đớn lập tức truyền tới.
Mà hai tay hắn dùng sức nắm chặt hai tay ta, cố định ta dưới thân mình.
Ta ngẩng đâu nhìn hắn, lúc này vô số cánh hoa theo sự chấn động vừa rồi rơi xuống, chói lọii như mưa hoa.
Giữa cảnh mưa hoa này, hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn vào mắt ta.
Không biết vì lý do gì, có lẽ vì hoa thơm ngát, cũng có lẽ vì cảnh hoa rơi quá đẹp, ta hình như nhìn thấy một chút ấm áp trong ánh mắt hắn, nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc, sau khi một màn mưa hoa trôi qua, ánh mắt hắn đột nhiên nóng lên.
"Ngài muốn làm gì?"
Ta hoảng sợ nhìn hắn, không ngờ ở Trọng Hoa Điện, hắn thế mà vẫn muốn xuống tay với ta, ta theo bản năng giãy giụa, lại bị hắn khống chế dễ như trở bàn tay, cả người như con bướm bị cố định không có cách nào bay đi, cũng không thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn.
Dù sao cũng bệnh nặng vừa khỏi, thể lực của ta hoàn toàn không thể chống đỡ, mới giãy giụa vài cái liền thở hồng hộc, mà hắn vẫn nắm chặt tay ta, không nói một câu, cũng không có bất kỳ hành động gì, chỉ cúi đầu nhìn ta chằm chằm.
Hơi thở của hắn dần trở nên nặng nề.
Không phải chưa từng bị hắn nhìn như vậy, thậm chí vào những đêm đó, ánh mắt của hắn càng nóng, càng cuồng dã giống như muốn nuốt ta vào bụng. Ta bị hắn nhìn càng cảm thấy sợ hãi, cắn răng nói: "Hoàng Thượng, nơi này không phải lãnh cung!"
Ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén, cúi đầu.
Đôi môi nóng bỏng cứ như vậy đè ép ta xuống, nhưng ta vẫn không dám tin hắn lại ở đây, ngay lúc này hôn ta, còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đã dễ dàng cạy mở hàm răng, xâm nhập vào trong miệng ta.
Ta đã hoàn toàn không biết phải làm gì, chỉ có thể ngây ngốc bị hắn đè trêи cây, mặc cho đầu lưỡi bá đạo không cho phép kháng cự của hắn đảo qua trong miệng, ta đau, rêи lên một tiếng, giống như con vật nhỏ chui rút lại, nhưng hắn càng xâm nhập bá đạo đến khiến người ta không thể hít thở.
Chờ hắn rời đi, hai người đều thở dốc, hắn chậm rãi ngẩng đầu, vẫn nhìn ta, cái gì cũng không nói, chỉ có hơi thở giao nhau đều mang hương vị của đối phương.
Mà ta đến lúc này vẫn không thể tin hắn thế mà...
Đột nhiên, bên cổng lớn truyền tới tiếng bước chân, là Bích Tú và một cung nữ khác đi về hướng này, ta không khỏi luống cuống, nếu để bọn họ nhìn thấy ta và hắn như thế này, ta sẽ...
Còn đang nghĩ, cánh tay kia đã dùng sức ôm lấy eo ta, ta bị hắn ôm vào lòng, lập tức trốn mình sau núi giả.
Tim ta đập thình thịch, thiếu chút hét lên, hắn lại cúi đầu, dùng sức hôn, đồng thời cắn nuốt tất cả sự kinh hoàng lo lắng của ta xuống. Lần này, nụ hôn càng sâu, càng mãnh liệt, hai tay hắn xoa nắn ngực ta, như hận không thể dung hợp ta vào thân thể hắn.
Tuy tay đã không còn bị giam cầm, nhưng ta vẫn không dám động đậy.
Nhịp tim đã không là chính mình, bên tai không ngừng có tiếng thình thịch, mà điều ta nghe được không chỉ có nhịp tim của mình, còn cả tiếng bước chân ngày càng gần của Bích Tú.
"Bích Tú tỷ tỷ, tỷ nói xem Hứa Tài Nhân hoài hoàng tử hay công chúa?"
"Làm sao ta biết? Chỉ mới hai tháng mà."
"Hoàng Thượng đúng là sủng ái nương nương của chúng ta, Hứa Tài Nhân có thai, ngài ấy vẫn tới Trọng Hoa Điện."
"Đó là đương nhiên, nương nương của chúng ta..."
Tiếng của bọn họ ngày càng xa, mà ta lúc này một chút sức lực đẩy hắn ra cũng không có, cả người không thể hít thở, chỉ có thể dựa vào cái ôm của hắn mới không ngã xuống.
Không biết qua bao lâu, hắn mới buông ta ra.
Đôi môi và đầu lưỡi bị hắn cắn ʍút̼ đến đau đớn, mà môi hắn chưa từng rời, vẫn dán trêи môi ta, đôi mắt gần trong gang tác thậm chí còn ánh lại gương mặt đỏ bừng của ta, biểu cảm hoảng loạn. Hắn cúi đầu nhìn ta, cười lạnh, thời điểm nhìn ta như con báo nhìn con mồi không có năng lực chống cự.
"Ngươi cho rằng thoát khỏi lãnh cung là có thể thoát khỏi trẫm?"
"..."
"Đừng quên, cho dù chết, thi thể của ngươi cũng thuộc về ta!"
"..." Môi ta run rẩy.
"Cho dù chết, Nhạc Thanh Anh, ngươi cũng không thể thoát khỏi trẫm, huống chi, sao ngươi có thể từ bỏ mọi thứ để chết!"
Nói xong câu đó, ta xoay người rời đi.
Ta dựa vào núi giả lạnh băng, chậm rãi trượt xuống, thất thần ngồi xổm dưới đất.
Cho dù ra khỏi lãnh cung, ta cũng không thoát khỏi hắn sao?
Chẳng lẽ đời này ta thật sự phải tiếp tục như vậy, không chút tôn nghiêm mặc hắn phát tiết, cho dù chết cũng không thoát được?
Nếu... Ta thật sự chết?
Tối nay, Bùi Nguyên Hạo lại tới Trọng Hoa Điện, Thân Nhu sớm đã chuẩn bị một bàn đồ ăn và rượu, hai người ngồi đối diện nhau chậm rãi dùng bữa, ta và Minh Châu đứng bên hầu hạ.
Ta vẫn không dám ngẩng đầu nhìn người kia, mà hắn giống như cũng hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ta, căn bản không hề nhìn ta một cái.
Nếu không phải cảm giác nóng rát trêи môi vẫn còn, ta đã cho rằng những gì xảy ra khi nãy chỉ là cơn ác mộng của ta.
"Thanh Anh!"
Thân Nhu đột nhiên gọi, ta lập tức hoàn hồn: "Dạ? Nương nương?"
"Bảo ngươi qua đây, ngươi đứng yên ở đó làm gì?"
"Nương nương thứ tội."
Dùng xong bữa tối, đương nhiên sẽ tới thời điểm dùng trái cây, ta vội vàng cùng Minh Châu mang trái cây lên, Bùi Nguyên Hạo uống ngụm trà, ngay lúc ta đặt một đĩa hải đường trước mặt hắn, hắn ngẩng đầu nhìn ta.
Ánh mắt nhàn nhạt lạnh như băng kia khiến ta ta run lên.
Ngay lúc này, hắn mở miệng: "Nhu Nhi, mấy cung nữ của nàng đều dùng hết sao?"
Lòng ta không khỏi trầm xuống, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn, không biết hắn muốn nói gì. Thân Nhu nhìn ta, sau đó cười nói: "Đều dùng, tuy rằng tay chân không quá lanh lẹ nhưng dạy dỗ một khoảng thời gian sẽ tiến bộ thôi."
"Trẫm thấy trong cung của nàng có Lan Hương Cư không ai ở."
"Một mình thần thϊế͙p͙ không cần nhiều phòng như vậy, huống hồ mấy cung nữ này đều ở Dịch Đình, cho nên..."
Bùi Nguyên Hạo nhận khăn cung nữ đưa qua lau miệng, sau đó lấy một viên hải đường nhưng không trực tiếp bỏ vào miệng mà niết ở đầu ngón tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Thân Nhu: "Nếu bên chỗ nàng có người biết làm việc, lại có phòng trống, trẫm định để Hứa Tài Nhân dọn tới, nhờ nàng chăm sóc."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng lập tức cứng đờ.
Sắc mặt Thân Nhu thay đổi.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại khôi phục nụ cười nhu mị của ngày xưa, nói: "Trọng trách Hoàng Thượng giao, thần thϊế͙p͙ đương nhiên không thể từ chối, chỉ là thần thϊế͙p͙ chưa từng sinh con, đây lại là thai đầu của Hứa Tài Nhân, chỉ sợ..."
"Trong cung này chưa có ai từng sinh con, Hoàng Hậu lại chưởng quản lục cung, không có nhiều sức lực. Trẫm thấy nàng là người ổn trọng, giao Hứa Tài Nhân cho nàng, trẫm cũng yên tâm." Bùi Nguyên Hạo nhìn Thân Nhu, cười như không cười, "Nhu Nhi, trẫm tin nàng."
Thân Nhu vội quỳ xuống: "Thần thϊế͙p͙ tạ Hoàng Thượng."
"Đứng lên đi."
Bùi Nguyên Hạo cúi người đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng kéo đến trước mặt, Thân Nhu ngượng ngùng ngồi vào lòng hắn.
Nhóm cung nhân hiểu ý, tất cả đều lui ra ngoài.
Tay ta còn cầm đĩa dưa hấu cuối cùng, đang muốn đặt lên bàn, Thân Nhu lại nói: "Được rồi, thứ này không ai ăn cả, ngươi lui ra ngoài trước đi."
Ta lặng lẽ xoay người, cúi đầu hành lễ với họ, sau đó rời đi.
Ra khỏi cửa, đóng cửa lại, trong nháy mắt đó, tiếng cười thở dốc từ bên trong truyền ra, ta run rẩy cầm đĩa trái cây, thiếu chút ngã xuống.
Những cung nữ khác đều đã lui đi, Minh Châu nhìn ta, không nói gì, mà Bích Tú đã tới bên cạnh, cười hì hì: "Thanh Anh, ngươi đỏ mặt kìa!"
Ta miễn cưỡng cười: "Vậy sao?"
"Hì hì, thật ra ai cũng đỏ mặt." Nàng từng đi theo hầu hạ Diệp Ánh Tuyết, cảnh tượng như vậy cũng không hiếm gặp, nhưng cung nữ dù sao vẫn là cung nữ, hai tay che gương mặt đỏ bừng lại, cảm giác một trận nóng bỏng.
Nhưng khi ta duỗi tay sờ mặt mình, chỉ cảm thấy lạnh.
Thấy ta cúi đầu nhìn dĩa dưa hấu, Bích Tú nhỏ giọng: "A, thứ này không ăn thật đáng tiếc, có điều, tương lai thứ đáng tiếc sẽ càng nhiều."
"Sao cơ?" Ta khó hiểu, quay đầu nhìn nàng, "Ngươi có ý gì?"
"Ngươi không nghe thấy sao? Hứa Tài Nhân sẽ dọn tới đây."
Ta lập tức hiểu ý nàng.
Tuy rằng ta đã ở trong cung năm năm, chưa từng trải qua chuyện phi tần sinh hài tử, nhưng lời đồn lại không ít, hài tử trong cung phần lớn không thể trưởng thành, thậm chí còn ở trong bụng mẹ chưa được thành hình, hậu cung tranh sủng tàn khốc như vậy.
Bích Tú nhìn xung quanh, kéo ta qua một bên, thì thầm bê tai: "Cả chiều nay ngươi ở dưới bếp nên không biết, nghe nói trưa nay bên chỗ Hứa Tài Nhân có tiếng đập chén bát, sau lại thấy cung nữ Ngọc Văn của nàng ấy lén đi đổ thức ăn đi."
Sắc mặt ta thay đổi: "Ngươi nói là..."
Bích Tú gật đầu.
Đã có phi tần bắt đầu ra tay với Hứa Tài Nhân, hài tử đáng thương mới hai tháng, chỉ sợ còn chưa thành hình đã phải đối mặt với nguy cơ trùng trùng như vậy.
Ta quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, ngay lúc này Bùi Nguyên Hạo đưa Hứa Tài Nhân đến chỗ Thân Nhu, hắn là vì quá tin tưởng Thân Nhu, hay...