Bùi Nguyên Hạo ở lại Trọng Hoa Điện tới bình minh, đêm nay Minh Châu và Bích Tú trực, chờ tới hừng đông hắn đi không bao lâu, thời điểm ta qua hầu hạ, Lan Hương Cư đã được quét tước sạch sẽ, Hứa Tài Nhân đã dọn tới.
Ngày thường Trọng Hoa Điện đã là nơi đông người, lúc này càng thêm náo nhiệt.
Ta vào thỉnh an Thân Nhu, nàng đã rửa mặt chải đầu xong, đang ngồi trước gương đồng trang điểm, quay đầu nhìn ta, hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Nô tỳ mới từ Dịch Đình tới."
"Sáng sớm không thấy ngươi đâu, bổn cung còn tưởng Hoàng Thượng lại đưa ngươi về lãnh cung."
Sắc mặt ta trắng bệch, vội nói: "Tạ nương nương ân điển, nô tỳ mới có thể ở lại Trọng Hoa Điện."
"Biết thế là tốt." Nàng chậm rãi đứng dậy, tới trước mặt ta: "Sau này khi Hoàng Thượng tới sẽ do ngươi trực đêm, đừng để bổn cung không nhìn thấy ngươi!"
Ta trực đêm?
Trong hoảng hốt, bản thân như trở về những ngày ở Thượng Dương Cung, ta ngẩng đầu nhìn nàng, không nói gì cả, chỉ đáp: "Vâng."
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân hoảng loạn, ngay sau đó có thái giám tới báo, nói Hoàng Hậu và các vị phi tần khác tới thăm Hứa Tài Nhân. Thân Nhu nhìn ra bên ngoài, cười nói: "Đúng là hoa đoàn cẩm thốc."
Minh Châu đứng bên cạnh oán hận về phía Lan Hương Cư: "Bụng hoài một long chủng đã ngông cuồng như vậy, một chút cũng không tôn trọng nương nương."
Thân Nhu khẽ cười.
"Hài tử này, có nuôi lớn được không còn chưa biết được, chờ tìm được thời điểm, chúng ta lại đá ả đi!"
"Nói bậy gì đó hả!" Thân Nhu nhíu mày, "Đó là long chủng của Hoàng Thượng, huống hồ hiện tại nàng ta đang ở chỗ bổn cung, nếu gặp chuyện gì, bổn cung thoát được liên can sao?"
"Vâng." Minh Châu lui một bước, không dám tiếp tục.
Thân Nhu mỉm cười: "Nếu Hoàng Hậu đã tới, vậy chúng ta cũng qua xem náo nhiệt đi." Dứt lời, nàng liền nâng bước rời đi.
Thấy vậy, ta cũng vội vàng đuổi theo.
Mới tới bên ngoài Lan Hương Cư đã nghe oanh thanh yến ngũ, Thân Nhu chậm rãi đi vào, cười nói: "Thật náo nhiệt."
Ta và Minh Châu theo sau, nhìn hoa thắm liễu xanh khắp phòng, không tả hết quốc sắc thiên hương.
Tới Trọng Hoa Điện mấy ngày, ta đã biết được một vài phi tử, hầu hết đều tới đông đủ. Vị mặt trái xoan, mặt phượng hơi nhọn, xương gò má cao ngồi đầu tiên bên phải chính là thục nghi Lục Hân Vinh, nàng là muội muội của Hình Bộ Thị Lang Lục Hân Nam; nữ tử trẻ tuổi mặt tròn tròn mang theo vài nét của trẻ con ngồi bên cạnh là Bàng Yến - nữ nhi của Ngự Sử Bàng Chinh, xuống nữa là một nữ tử có gương mặt lạnh, dù chỉ mới gặp một lần nhưng ta không không thể quên, nàng là chiêu nghi Lưu Li, phụ thân là Lưu Thế Chu bị người của hiệu thuốc Hồi Sinh ở Giang Nam giết chết.
Đối diện các nàng là uyển nghi Chu Phương Hoa, vinh hoa Văn Ti Ti, gia trưởng đều làm quan trong triều, còn lại là mấy mỹ nhân và lương đệ không có chỗ ngồi đều theo quy củ đứng phía sau.
Ngồi chính giữa là một nữ tử mày mặt như họa, cẩm y hoa phục, Thân Nhu đi tới, hành lễ với nàng: "Thần thϊế͙p͙ tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
"Đứng lên đi."
Chỉ ba chữ đơn giản từ miệng mỹ nhân này nói ra lại uyển chuyển êm tai, giống như hoàng oanh rời tổ ngày xuân, nàng nhẹ nhàng giơ tay, làn da tuyết trắng dưới ánh mặt trời như ngọc khiến người ta lóa mắt.
Đôi tay này ta không phải lần đầu nhìn thấy, lần đầu chính là trêи sân khấu ở phủ Thái Sư.
Nàng và Hoàng Thiên Bá ở trêи sân khấu thanh xướng uyển chuyển, rung động lòng người.
Hiện tại tuy không có phấn mặt che lấp, ta vẫn có thể nhận ra Lưu miểu cô nhu nhược động lòng người khi đó, mà lúc này, nàng cởi một thân phong tình ra, cả người toát lên dáng vẻ uy nghi.
Nàng chính là mẫu nghi thiên hạ đương kim hoàng hậu Thường Tình.
Chờ Thân Nhu đứng dậy, những phi tần ngồi cạnh sớm đã đứng lên, hành lễ.
Hoàng Hậu hướng mắt nhìn về phía một nữ tử dung mạo nhu thuận, nói: "Muội đang có thai, sau này đừng đứng lên quỳ xuống, miễn cho động thai khí."
Thì ra nàng ấy là Tài Tử đang hoài long thai.
Ta không khỏi nhìn nàng ấy thêm một lúc, trong chúng phi tần ở đây, nàng thật sự không hề nổi bật, bộ dáng nhu nhu nhược nhược hoàn toàn trái ngược với hoa phục cao quý, nàng cụp mi cúi đầu như con thỏ sợ hãi, thật cẩn thận nhìn Thân Nhu.
Thân Nhu mỉm cười: "Hoàng Hậu nói đúng, sau này không cần hành lễ."
Hứa Tài Nhân vẫn theo quy củ hành lễ với các nàng: "Tạ Hoàng Hậu, tạ nương nương."
Chờ mọi người ngồi xuống, Thân Nhu cũng chậm rãi đi qua ngồi cạnh Hoàng Hậu, lúc này Hoàng Hậu nói với Thân Nhu: "Nghe bảo Hoàng Thượng để Hứa Tài Nhân dọn đến chỗ muội muội, bổn cung cũng yên tâm. Chuyện lục cung bận rộn, bổn cung có lòng mà không có sức, muội muội là người thận trọng ổn thỏa, Hứa Tài Nhân phiền muội lo lắng."
"Hoàng Hậu nói gì thế, Hứa Tài Nhân hoài long chủng, là chuyện vui của tỷ muội lục cung, muội muội đương nhiên phải chiếu cố chu toàn."
Hoàng Hậu gật đầu, lại nói với Hứa Tài Nhân: "Muội tới chỗ Quý Phi, tất cả có Quý Phi lo lắng, nếu thiếu thứ gì chỉ cần mở miệng, đừng để bản thân ủy khuất."
"Thần thϊế͙p͙ biết."
Lúc này, thục nghi Lục Hân Vinh uống ngụm trà, nhíu mày hỏi: "A, trà này thế nào vậy? Sao lạnh thế?"
"Cái gì?" Hoàng Hậu nghe vậy liền cầm ly nhấp ngụm trà, quả nhiên lạnh.
Lục Hân Vinh tiếp tục: "Hứa Tài Nhân, ngươi hoài long chủng, trong cung từ trêи xuống dưới đều quan tâm ngươi, Hoàng Hậu cũng tự mình tới thăm hỏi, sao có thể dùng trà lạnh tiếp khách?"
Hứa Tài Nhân vội vã đứng lên, không biết trả lời thế nào.
Chu Uyển Nghi cũng cười nói: "Hứa Tài Nhân, hiện tại ngươi đang ở chỗ Quý Phi nương nương, chẳng lẽ chút trà cũng tiếc lấy ra tiếp khách sao?"
Lời này vừa dứt, mọi người lập tức nhìn Thân Nhu, nàng chỉ khẽ cười, không nói gì cả.
Cung nữ Ngọc Văn đứng sau Hứa Tài Nhân tiến lên giải thích với Hoàng Hậu: "Nương nương bớt giận, là nô tỳ sai sót dùng trà mang từ Phương Thảo Đường tới đây đãi khách, mong nương nương thứ tội."
Thường Tình nhìn bọn họ, lại cúi đầu nhìn ly trà: "Chủ tử nhà ngươi hiện tại đang có thai, sao có thể qua loa như vậy?"
"Nô tỳ biết tội."
Thường Tình quay đầu nhìn Thân Nhu: "Quý Phi, sáng sớm Hoàng Thượng nói với bổn cung chỗ muội nhiều người, không bằng điều một cung nhân qua hầu hạ Hứa Tài Nhân đi."
Vừa nghe lời này, sắc mặt tất cả phi tần đều thay đổi.
Thân Nhu vốn ngồi dựa vào ghế, nghe Hoàng Hậu nói vậy liền mỉm cười đứng lên, nói: "Hoàng Hậu nói đúng, đêm qua Hoàng Thượng cũng nói chuyện này với thần thϊế͙p͙, vốn điều một người qua hầu hạ Hứa Tài Nhân là điều nên làm, nhưng chỗ thần thϊế͙p͙ không đủ cung nhân nên lần trước mới hỏi Hoàng Hậu xin thêm một người, nếu thật sự lại điều qua chỗ Hứa Tài Nhân, chỉ sợ bên thần thϊế͙p͙ sẽ khó chu toàn."
"Vậy ý muội là..."
"Không bằng thần thϊế͙p͙ cử người quan tâm đồ ăn của Hứa Tài Nhân nhưng không dọn qua Lan Hương Cư, thế nào?"
Nghe hai người nói chuyện, chúng phi tần đều rơi vào trầm tư.
Mọi người trong cung đều biết phi tần hoài thai, thứ phải xem trọng nhất là đồ ăn, Thân Nhu thế mà sai người của mình đi chăm sóc việc ăn uống của Hứa Tài Nhân, việc này không khác gì ôm lửa vào người.
Ta nhìn nàng, lòng đột nhiên bất an.
Đúng lúc này, nghe nàng gọi: "Nhạc Thanh Anh!"
"..." Lòng ta nhảy dựng, không kịp nghĩ nhiều, chậm rãi đi lên trước, "Nương nương."
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi đi quan tâm chuyện ăn uống của Hứa Tài Nhân đi."
Ta đứng giữa phòng, nhất thời hoảng loạn, cứ như vậy, chẳng phải trách nhiệm đều đẩy lên người ta sao? Ta nhìn nàng, không lẽ hiện tại nàng muốn dùng cách này để bản thân thoát khỏi tai họa?
Nhưng trước mặt bao người, ta không thể cự tuyệt, chỉ có thể quỳ xuống: "Vâng."
Mọi người nhìn ta, không ai nói chuyện.
Thường Tình nhìn Thân Nhu, im lặng một lúc mới nói: "Được, cứ theo ý của Quý Phi." Dứt lời, nàng buông ly trà trong tay xuống, đứng dậy, "Ngồi lâu vậy, Hứa Tài Nhân cũng nên nghỉ ngơi rồi, bổn cung về trước."
Những phi tần khác cũng sôi nổi cáo từ, thời điểm Hoàng Hậu đi ngang qua ta, đột nhiên dừng bước, xoay người hỏi: "Ngươi tên Nhạc Thanh Anh?"
Ta cúi đầu: "Hồi Hoàng Hậu, nô tỳ là Nhạc Thanh Anh?"
"Có phải bổn cung đã gặp ngươi rồi không?" Nàng nhíu mày, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại cúi đầu: "Trước khi Hoàng Thượng đăng cơ, nô tỳ là thị nữ của Thượng Dương Cung, từng tới Thái Sư phủ."
"Chính là đêm đó?"
"Chính là đêm đó?"
Thái độ của Thường Tình lập tức trở nên kỳ lạ, đôi mắt bỗng nhiên có chút hơi nước, tuy nhìn ta, nhưng giống như từ ta nhìn thấy người nào đó, qua hồi lâu, nàng mới hoàn hồn, hỏi: "Nếu bổn cung nhớ không lầm, tối hôm đó, ngươi bị thích khách làm cho trọng thương đúng không?"
"Đúng vậy."
"Bổn cung còn nhớ hình như có người ra tay bảo vệ ngươi."
Đêm đó thời điểm thích khách ra tay, nàng đã xuống sân khấu, không ngờ tất cả nàng đều chứng kiến. Ta gật đầu: "Vâng."
"Người bảo vệ ngươi là ai? Ngươi quen không?"
"Người bảo vệ nô tỳ chính là tiểu sinh hát tuồng trêи sân khấu. Nô tỳ..." Ta dừng một chút, "Nô tỳ không quen biết người đó."