Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 308: Đưa Nàng Về Lãnh Cung Đi!



Cô cô quay đầu nhìn ta: "Vừa rồi có người tới truyền lời, Hoàng Thượng sắp tới Trọng Hoa Điện, mau về hầu hạ đi!"

"Hoàng Thượng sắp tới?"

Tay ta theo bản năng run rẩy, cô cô dường như cảm nhận được gì, đi tới trước mặt ta: "Thanh Anh, có chuyện gì sao? Sao sắc mặt khó coi như vậy? Còn ra nhiều mồ hôi lạnh, bị bệnh hả?"

Ta không bệnh, chỉ là... Quá sợ hãi.

Tuy mấy ngày nay đều ở Trọng Hoa Điện lại không hề gặp hắn, nhưng mỗi đêm từ đều từ ác mộng tỉnh lại, sợ hắn biết ta đã rời khỏi lãnh cung, sợ hắn tìm tới cửa, càng sợ hắn sẽ không bỏ qua cho ta, càng bạo ngược trừng phạt ta, mỗi lần nghĩ tới, ta đều sợ hãi, sợ đến ngay cả tim cũng muốn ngừng đập.

Mà hiện tại, hắn sắp tới Trọng Hoa Điện, ta cuối cùng vẫn không tránh khỏi.

Nghĩ đến đây, đầu ngón tay ta lập tức lạnh thấu, cô cô sốt ruột nhìn ta, lại quay đầu nhìn sắc trời, nói: "Không sao thì đừng lề mề nữa, Hoàng Thượng tới, chúng ta mau về hầu hạ, mau!"

Dọc đường, hai chân ta như muốn cứng đờ, cứ thế để cô cô kéo về Trọng Hoa Điện, vừa vào, liền thấy cô cô ở bếp nhỏ tới, thấy chúng ta liền nói: "Các ngươi cuối cùng cũng về, Hoàng Thượng tới rồi, nương nương phân phó hầm canh sâm, các ngươi mau đem qua đó."

Nghe nói hắn đã tới, sắc mặt ta càng tái nhợt, mà cô cô đã nhận khay rồi giao cho ta, dặn dò: "Nương nương bảo ngươi đi hầu hạ, mau đi đi."

"Cô cô..." Ngay cả giọng của ta cũng run rẩy, "Ta... Tay chân ta thô kệch, vẫn là đừng để ta đi."

"Nha đầu này, chuyện gì thế hả?" Cô cô nổi giận, "Tay chân thô kệch thì không thể làm việc sao? Huống hồ, ngươi đi theo bên cạnh nương nương, tương lai ngày tháng Hoàng Thượng tới còn nhiều, chẳng lẽ ngươi muốn trốn tránh không hầu hạ mãi?"

Ta rùng mình.

Đúng vậy, bà ấy nói không sai, ta đi theo hầu hạ bên cạnh Thân Nhu, bị hắn bắt gặp là chuyện sớm muộn, cho dù không ở đây thấy ta, nếu có một ngày hắn muốn phát tiết, tới lãnh cung không tìm thấy ta, vẫn sẽ tìm được nơi này.

Ta rốt cuộc vẫn trốn không thoát.

"Mau lên!"

Cô cô lại đẩy ta một cái, ta bị bà ấy xổ đẩy xuống bậc thang, nhìn cổng lớn mở rộng, cùng áp lực từ trong phòng truyền đến, ta cắn môi, cuối cùng chỉ có thể nâng bước.

Một giọng nói quen thuộc từ bên kia truyền tới.

"Đêm qua trẫm nói sẽ tới với nàng, lại không thể tới, đừng giận trẫm."

Giọng nói này ta quá quen thuộc, trầm thấp lạnh nhạt khiến người ta không thể cự tuyệt, cho dù hắn đã từng phả hơi thở ấm áp bên tai ta, nhưng giờ phút này vẫn khiến ta sợ hãi đến run rẩy.

Thân Nhu nhu mị cười: "Hoàng Thượng, nghe ngài nói kìa, Hứa Tài Nhân có thai là chuyện vui, Hoàng Thượng ở bên nàng ấy là điều nên làm, thần thϊế͙p͙ nào không phóng khoáng như vậy, tức giận Hoàng Thượng?"

Bùi Nguyên Hạo khẽ cười: "Vậy thì tốt rồi."

"Hoàng Thượng, thần thϊế͙p͙ nghe nói đêm qua Hoàng Thượng không nghỉ ngơi tốt, cho nên đã sai người chuẩn bị ít canh sâm để Hoàng Thượng bồi bổ, hẳn cũng tới rồi."

Lúc này, ta đã tới bên cửa, hình ảnh quen thuộc trong phòng lập tức ánh vào mi mắt.

Đây là lần đầu tiên ta gặp hắn sau khi đăng cơ vào ban ngày, trước đó mỗi lần gặp hắn đều là ban đêm, không phải say khướt thì là tới phát tiết, hắn đối với ta chỉ là căn nguyên của mọi sự đau khổ, mà hiện tại hắn nghiêng người ngồi ở đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, Thân Nhu đang nằm trong lòng hắn, bàn tay được hắn nắm chặt, lưu luyến lộ ra tình ý vô hạn.

Ta liều mạng khống chế không cho bản thân run rẩy, hít sâu một hơi, đi qua: "Nương nương."

Nghe giọng của ta, Thân Nhu vẫn tươi cười, mà nam nhân kia giống nghe nghe tiếng sét đánh giữa trời, bỗng nhiên mở mắt nhìn ta, sắc mặt thay đổi.

Thân Nhu mỉm cười đứng dậy, đi tới: "Canh sâm tới rồi, mau đem qua cho Hoàng Thượng."

Ta đặt khay lên bàn, cúi đầu bưng chén canh sâm qua: "Hoàng Thượng, mời dùng."

Ta không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ có thể cúi đầu nhìn nước canh nhộn nhạo, nhưng một khắc này lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén như kiếm chiếu vào mặt nước đâm tới khiến ta không khỏi run rẩy, ngay cả chén canh cũng sắp bưng không xong.

Hắn vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt trong nước kia luôn nhìn ta chằm chằm.

"Sao ngươi lại ở đây!"

Lời này, hắn giống như nghiến răng nghiến lợi nói ra, mà lửa giận này đối với ta mà nói đã quá quen thuộc, nếu ở lãnh cung, thông thường sau khi nổi giận như vậy, đó sẽ là nhục nhã tận cùng khiến người ta nổi điên.

Tay ta càng run rẩy, nước canh sắp rơi ra ngoài.

Lúc này, một giọng nói nhu hòa vang lên bên tai: "Hoàng Thượng, là thần thϊế͙p͙ điều nàng ấy tới Trọng Hoa Điện."

"Cái gì?" Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo trầm xuống, quay đầu nhìn Thân Nhu.

Thân Nhu vẫn tươi cười nhu mị: "Hoàng Thượng bảo thần thϊế͙p͙ hỗ trợ Hoàng Hậu quản lý lục cung, hôm ấy thần thϊế͙p͙ theo lệ tới lãnh cung xem xem, phát hiện nha đầu này bệnh nặng, lãnh cung lại thiếu y thiếu dược, nếu còn bỏ mặc, chỉ sợ mạng nhỏ này không thể giữ nổi."

Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo xanh mét, lúc nhìn ta, ta đã hơi co rúm lại.

"Thần thϊế͙p͙ thật sự không đành lòng nên hỏi Hoàng Hậu nương nương một tiếng, điều nàng ấy tới Trọng Hoa Điện là ý của thần thϊế͙p͙, mong Hoàng Thượng thứ tội."

Nói rồi, nàng quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Hạo.

Bùi Nguyên Hạo không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ta, qua hồi lâu, mới lên tiếng: "Đứng dậy đi."

"Tạ Hoàng Thượng."

Thân Nhu vừa đứng lên, hắn nói thêm: "Chỗ nàng nếu thiếu người, cứ trực tiếp nói với nội thị giám, bọn họ sẽ phái người tới, nha đầu này..." Hắn chậm rãi đi đến trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm.

Cảm nhận hơi thở cực nóng của hắn, ta theo bản năng lui về sau.

Hắn lạnh lùng nói: "Đưa nàng về lãnh cung đi!"

Ta lập tức ngẩng đầu, trêи mặt hắn không hề có thái độ gì, nhưng khóe môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh, hắn rốt cuộc vẫn không chịu buông tha cho ta.

Đúng lúc này, Thân Nhu đi tới, nói với hắn: "Hoàng Thượng, không biết Thanh Anh đã phạm lỗi gì mà Hoàng Thượng nhất định phải đày nàng ấy vào lãnh cung?"

Bùi Nguyên Hạo nhìn nàng, ánh mắt cũng lạnh xuống: "Chuyện của trẫm còn cần nàng hỏi sao?"

"Thần thϊế͙p͙ không dám." Thân Nhu vẫn tươi cười dịu dàng, "Chỉ là nha đầu này là Tề Vương điện hạ phó thác thần thϊế͙p͙ quan tâm, cho nên..."

"Cái gì? Tề Vương?"

"Đúng vậy, hôm ấy thời điểm thần thϊế͙p͙ tới lãnh cung xem xét, trùng hợp gặp Tề Vương điện hạ muốn vào lãnh cung, nói là muốn thăm nàng ấy, nhưng thần thϊế͙p͙ cũng biết như vậy không hợp quy củ, vì thế bảo Tề Vương về trước, thần thϊế͙p͙ hứa với ngài ấy nếu tìm được Nhạc Thanh Anh sẽ chiếu cố nàng ấy. Tề Vương còn trẻ, làm việc khó tránh sẽ không suy xét kỹ càng, nhưng dù sao cũng có ý tốt, hiện tại Hoàng Thượng muốn đưa nàng ấy về lãnh cung, chỉ sợ Tề Vương điện hạ lại lo cho nha đầu này..."

Nàng ấy còn chưa nói hết, ánh mắt Bùi Nguyên Hạo đã để lộ một tia thị huyết tàn nhẫn.

Ngay cả Thân Nhu cũng bị dọa sợ.

"Hoàng... Hoàng Thượng..."

"Nàng nói Tề Vương tới lãnh cung tìm nàng ấy?"

"Đúng vậy."

Trong phòng lập tức rơi vào an tĩnh, không ai nói lời nào, ta chỉ nghe tiếng tim mình đập đến thình thịch.

Đột nhiên Bùi Nguyên Hạo quay đầu nhìn ta, vươn tay.

Ta cứ tưởng hắn muốn đánh ta, lập tức khϊế͙p͙ sợ đến nhắm mắt lại, nhưng hắn thế mà duỗi tay nhận lấy chén canh trong tay ta, đưa đến bên miệng, uống một ngụm.

Nước canh dính một ít trêи môi hắn, hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng ɭϊếʍ một cái.

Sau đó khóe miệng cong lên ý cười lạnh.

"Nếu đã thế, vậy cứ để nàng ấy ở lại đây."

Thân Nhu luôn đứng cạnh nhìn, lúc này mới nở nụ cười, vội vàng đi tới: "Thanh Anh, Hoàng Thượng tha thứ cho ngươi, còn không mau tạ ơn?"

Ta lập tức quỳ xuống, người còn run rẩy: "Nô tỳ tạ Hoàng Thượng ân điển."

"Đứng lên đi."

Ta muốn đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn, duỗi tay chống đất mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, mà hắn vẫn luôn đứng đó nhìn ta, từ trêи nhìn xuống. Ta lại hành lễ với hắn, xoay người muốn rời đi, lại nghe giọng hắn ở phía sau lạnh lùng vang lên: "Trẫm cho ngươi lui xuống hả?"

Ta cắn môi, quay đầu nhìn hắn: "Không biết Hoàng Thượng còn gì phân phó?"

Hắn không thèm nhìn ta, mà quay đầu nói với Thân Nhu: "Lệnh bếp nhỏ chuẩn bị, tối nay trẫm ở lại dùng bữa."

Thân Nhu cười đáp: "Vâng."

Bùi Nguyên Hạo khẽ cười, xoay người rời đi.

Chờ bóng dáng hắn biến mất ở cửa, Thân Nhu lúc này mới tới trước mặt ta, trêи mặt vẫn duy trì nụ cười nhu mị: "Đi xuống truyền lời đi."

Ta ẩn ẩn cảm thấy có gì không thích hợp, nhưng lại không nói rõ là ở đâu, chỉ có thể gật đầu nhận lệnh, sau đó rời xuống.

Rời khỏi nơi đó, ta mới cảm thấy cả người thả lỏng một chút, đỡ tường đứng hít thở mấy hơi, chậm rãi đi về phía cổng lớn.

Mới tới cổng, vừa ngẩng đầu, lại thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đứng trước cửa, nghe tiếng bước chân của ta, chậm rãi xoay người nhìn.

Ánh mắt kia khiến ta lập tức cứng đờ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv