Lời còn chưa nói xong, thân thể đã được nhận một cái ôm ấm áp.
"Thanh Anh! Thanh Anh! Ta cuối cùng cũng tìm được tỷ!"
Lúc này hỏi "Sao tỷ lại ở đây" hoặc "Tỷ làm gì" đều không có ý nghĩa. Hắn dùng sức ôm ta vào lòng, ta nhất thời hít thở khó khăn, quên mất đẩy hắn ra, qua hồi lâu mới chần chờ lên tiếng: "Tiểu... Tề Vương điện hạ?"
"Là ta!"
Lúc này hắn mới chậm rãi buông ra, nhưng cánh tay hữu lực kia vẫn nắm chặt tay ta, một khắc cũng không rời, đánh giá ta hồi lâu, mới nói: "Thanh Anh, ta... Ta tìm ngươi thật vất vả!"
Chỉ một câu lại khiến nhớ tới ngày ấy ở cửa lãnh cung, ta ngơ ngác nhìn thiếu niên này, hắn vẫn nhiệt huyết ngay thẳng như trước, tất cả tâm tư đều viết lên gương mặt tuấn lãng cùng đôi mắt thanh triệt của mình, không chút giấu diếm, cho nên cuộc đời hắn cũng không có chút khói mù.
Nhìn đôi mắt kia rưng rưng nhìn ta chằm chằm, hai mắt ta cũng ươn ướt, nhìn hắn, miễn cưỡng cười: "Nô tỳ... Ta, cũng rất nhớ điện hạ."
Vứt dứt lời, ta lại bị hắn dùng sức ôm vào lòng.
...
May mà ta vẫn còn giữ lại chút lý trí, tuy hiện tại ta chỉ là một cung nữ của Trọng Hoa Điện, nếu bị người khác bắt gặp ta và Tề Vương điện hạ ở trong cung ôm ôm ấp ấp, chuyện này sẽ bị làm lớn, vì thế chờ hắn buông ra, ta liền kéo hắn tới một góc hẻo lánh.
Chờ kéo hắn ngồi xuống, ta mới buông tay, nhưng vừa thả lỏng, hắn liền vươn tay nắm chặt cổ tay ta.
Nhìn hắn như vậy, mắt ta đỏ ửng, một khắc cũng không chịu dời đi, ta cũng không thể nói gì, chỉ cười gọi: "Điện hạ."
"Thanh Anh, ngươi rốt cuộc đi đâu vậy?" Thời điểm nói chuyện, tay Bùi Nguyên Phong nắm lấy tay ta hơi dùng sức, "Trêи danh sách đại xá có tên ngươi, nhưng thủ vệ lại nói ngươi chưa xuất cung, ta ở trong cung hỏi thăm khắp nơi, thị nữ Thượng Dương Cung bị điều tới nhiều nơi, nhưng không ai biết ngươi đi đâu!"
Ta cười chua xót, cúi đầu: "Ta bị Hoàng Thượng đày vào lãnh cung, hai ngày trước mới được Quý Phi nương nương điều tới đây."
"Ngài ấy thật sự đày ngươi vào lãnh cung, tại sao chứ!" Hắn phẫn nộ, "Lúc trước ngươi rõ ràng giúp ngài ấy nhiều như vậy..."
Nghe hắn nhắc lại quá khứ, ta ngẩng đầu: "Điện hạ, ngài... Không trách nô tỳ sao?"
Hắn sửng sốt, khi hiểu được vấn đề, lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không trách. Thanh Anh, ta biết đó không phải ý của ngươi!"
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống được, ta không để ý người khác nhìn ta thế nào, nhưng ta vẫn để ý cách nhìn của thiếu niên lương thiện này về ta, bởi vì ta tin, chỉ có trong mắt hắn, ta mới thật sự là ta.
"Nhưng vì sao hoàng huynh lại đày ngươi vào lãnh cung?"
"Một lời khó nói hết."
Bùi Nguyên Phong nhíu mày, hạ giọng: "Có phải vì lúc trước ngài ấy... Đoạt vị, ngươi giúp ngài ấy quá nhiều, cũng biết quá nhiều?"
"..." Ta mở to hai mắt nhìn hắn.
"Tất cả việc này đều tới quá nhanh. Đại phu giải độc cho ta đột nhiên không tới nữa, ta nằm ở Vân Vương phủ hai tháng, thời điểm ra ngoài, thiên hạ đã thay đổi, hoàng thành xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều gạt ta, không cho ta biết. Ta cũng không biết vì sao Thái Tử ca ca lại bỏ đi, phụ hoàng vì sao bệnh nặng không dậy nổi, Tứ ca vì sao lại chết, ngay cả ngươi, Thanh Anh, người vẫn luôn theo ngài ấy lại bị ngài ấy đày vào lãnh cung."
Nghe hắn nói, ta một chữ cũng không nói nên lời.
Những chuyện Bùi Nguyên Hạo làm chưa chắc là đúng, cũng chưa chắc là sai, đối với hoàng quyền mà nói, không có đúng sai tuyệt đối, chỉ có thắng bại, hiện tại kể một vài việc cho Bùi Nguyên Phong biết cũng chỉ khiến hắn càng bi thương mà thôi.
Ta đang muốn trấn an Bùi Nguyên Phong vài câu, hắn đã nói: "Thôi bỏ đi, tất cả đều đã qua, sau này sẽ có lúc biết, có điều Thanh Anh!" Hắn nhìn ta, quan tâm hỏi, "Ngài ấy nhốt ngươi lại, có tra tấn ngươi không? Có đánh ngươi không?"
"..."
Trong tiềm thức của hắn, tra tấn chính là đánh người, nhưng hắn không biết, đánh người chỉ là tổn thương thể xác, mà nam nhân kia quá hiểu ta, hắn biết ngoại trừ tra tấn thể xác, tra tấn thế nào mới thật sự hủy hoại ta.
Ta nở một nụ cười: "Không có, ngài yên tâm."
Tuy rằng ta nói thế, nhưng ánh mắt hắn vẫn lộ vẻ không yên tâm, tay nắm lấy tay ta cũng run lên. Hắn cắn răng, như hạ quyết tâm, nói: "Thanh Anh, ta... Ta muốn..."
"Đúng rồi điện hạ," Ta cắt ngang, "Sáng sớm thế này, sao ngài lại ở trong cung?"
"Hả? À, ta vào cung là có việc thương lượng tìm hoàng huynh thương lượng, có điều hình như Hứa Tài Nhân xảy ra chút chuyện nên hoàng huynh đã tới đó, ta rãnh rỗi không có gì làm nên đi dạo một lát, không ngờ lại gặp được ngươi?"
"Hứa đại nhân?"
Ta biết người này, là nữ nhi của tư vệ thiếu khanh Hứa Hiếu, chức quan của phụ thân nàng không cao, con người cũng ôn tồn lễ độ, cho nên ở giữ phi tần trong cung không quá nổi bật, hai ngày nay Bích Tú kể rất nhiều chuyện trong cung với ta cũng không nhắc tới nàng. Sao Bùi Nguyên Phong lại nói hoàng đế đang ở chỗ nàng ấy?
Chẳng lẽ đêm qua Bùi Nguyên Hạo ở chỗ Hứa Tài Nhân kia sao?
Ta nghi hoặc: "Sao Hoàng Thượng lại qua chỗ Hứa Tài Nhân?"
Bùi Nguyên Phong nhàn nhạt nói: "Hình như là Hứa Tài Nhân có thai."
"Cái gì?" Ta chấn động, mở to hai mắt nhìn hắn, "Ngài nói gì? Hứa Tài Nhân..."
"Có thai, hình như tối qua mới phát hiện, hoàng huynh rất cao hứng, ở chỗ nàng ấy cả đêm, mắt cũng đỏ ửng, sáng nay vốn sẽ thương lượng với ta chuyện tuyển binh cho ngự doanh, sau cung nhân tới truyền lời Hứa Tài Nhân không khỏe, ngài ấy liền vội vàng qua đó."
Có thai? Nam nhân đó lại có hài tử thuộc về mình...
Ta ngồi trong đình, gió mát từ sau lưng thổi tới xuyên qua y phục đơn bạc, lập tức truyền đến một trận hàn ý, ta lúc này mới phát hiện cả người đã ra đầy mồ hôi, lạnh lẽo đến khiến ta run rẩy.
Thì ra là Hứa Tài Nhân có thai, đêm qua hắn không tới Trọng Hoa Điện bởi vì hài tử đó.
Hắn cũng nên có hài tử của mình rồi, đăng cơ hơn nửa năm, phi tần cũng không ít, hiện tại cũng là thời điểm nên khai chi tán diệp, kế thừa huyết mạch hoàng gia, vinh hoa phú quý, thiên thú bá nghiệp của hắn mới có thể có người kế thừa.
Ta mỉm cười.
Bùi Nguyên Phi thấy ta tươi cười, nhíu mày hỏi: "Thanh Anh, ngươi sao vậy?"
"Hả? Ta, ta không có." Ta lại nở nụ cười, đón nhận ánh nắng ấm áp chiếu xuống, nhàn nhạt, không hề có chút không vui.
Bùi Nguyên Phong hình như cảm nhận được điều gì, chỉ cau mày không nói.
Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi hắn: "Quý Phi nương nương cho người tra xét cả buổi tối cũng không biết, sao ngài lại biết Hứa Tài Nhân có thai?"
"Những nơi đó đều có người của ta." Bùi Nguyên Phong trầm giọng, thấy ta hoảng loạn, hắn vội giải thích, "Ta... Ta cũng chỉ là muốn tìm ngươi, cho nên chỗ nào cũng cài người vào, nhưng không ngờ rằng ngươi lại ở lãnh cung."
"..."
Lần này, ta hoàn toàn không nói nên lời.
Vốn tưởng hắn tìm ta khắp nơi, thậm chí tìm đến lãnh cung đã là không dễ, nhưng ta không ngờ hắn vì tìm ta, thế mà hao tổn tâm huyết như thế, thậm chí bố trí người khắp nơi.
Nhìn thái độ hắn có chút ngượng ngùng, lòng ta lại đau thắt, vươn tay còn lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay hắn đang nắm cánh tay kia của ta.
"Điện hạ.."
"Thanh Anh..." Tay hắn đột nhiên dùng sức, "Thanh Anh, ta... Ta..."
"Thanh Anh cô nương!"
Hắn còn chưa nói hết, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc, ta cả kinh, cúi đầu nhìn bộ dáng của ta và hắn lúc này, vội vàng rút tay, quay đầu, thấy một vị cô cô của Trọng Hoa Điện chạy tới, đang muốn nói gì đó, lại thấy Bùi Nguyên Phong ở bên cạnh ta, vội quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến Tề Vương điện hạ."
Bùi Nguyên Phong vẫn ngây người ngồi một chỗ, qua nửa ngày mới hoàn hồn, nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi. Có chuyện gì?"
"Nô tỳ phụng mệnh nương nương tới tìm Thanh Anh cô nương." Nói rồi, cô cô xoay người nói với ta, "Ngươi cũng thật là, ban ngày mà dám tùy tiện ra ngoài."
Ta lúc này mới phát hiện ta và Bùi Nguyên Phong đã ngồi ở đây quá lâu, vội đứng dậy, nói với hắn: "Tề Vương điện hạ, nô tỳ cáo lui trước."
"Ngươi..." Hắn cũng đứng lên, muốn nói tiếp chuyện khi nãy, nhưng nhìn vị cô cô đứng bên cạnh ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành bĩu môi nói, "Vậy ngươi về trước đi, chờ... Chờ có cơ hội rồi nói."
"Vâng."
Chúng ta hành lễ với hắn, rồi xoay người rời đi. Đi được một đoạn đường dài, ta quay đầu nhìn, thấy Bùi Nguyên Phong vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn qua bên này.
Cô cô bên cạnh vội vã kéo ta về Trọng Hoa Điện, ta thầm đoán, chuyện Hứa Tài Nhân mang thai tuy tối qua không truyền ra ngoài, nhưng chuyện thế này muốn giấu cũng giấu không được, chỉ sợ hiện tại sớm đã truyền khắp nơi, cho nên Thân Nhu mới gọi ta trở về.
Nghĩ vậy, bước chân đột nhiên chậm lại, cô cô không vui quay đầu: "Ngươi mau lên, Hoàng Thượng sắp tới rồi."
"Cái gì?"
Như sét đánh ngang tai, ta lập tức dừng bước: "Ngươi nói gì?"