Nhìn cô ta uốn éo người rời đi, Diệp Nhược Sơ chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí nàng còn cười thầm.Cô ta thật ngây thơ!
Nửa tiếng sau, Trần Tư Vũ đi đến, thần sắc cô ấy trông rất tệ, quầng thâm dưới mắt rất nghiêm trọng, dường như cô ấy đã một đêm không ngủ.
Diệp Nhược Sơ cau mày, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Sao bộ dạng cậu lại như thế này?"
Ngồi xuống, hốc mắt Trần Tư Vũ ướŧ áŧ, nhưng không có rơi lê chỉ là thanh âm vô cùng nghẹn ngào, hướng về người bạn tốt khóc lóc kể kể, "Chí Hạo vì người phụ nữ kia mà lại bị bắt đi."
"Lần trước từ quán bar trở về, cậu không khuyên nó sao?"
"Sao tớ có thể không khuyên nó? Còn nhờ không ít bạn bè xung quanh giới thiệu bạn gái cho nó, nhưng nó tựa như trúng phải bùa mê, sống chết cũng không biết thanh tỉnh!"
Trần Tư Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng dù sao cũng là em trai duy nhất của cô, dù cậu ta có hư hỏng đến đâu thì đó cũng là sự thật không thể thay đổi.
"Nhược Sơ, cậu không phải có quan hệ tốt với giám đốc Thẩm sao, cậu làm ơn giúp tớ đi. Không biết tình hình hiện tại của Chí Hạo như thế nào, tớ thật đứng ngồi không yên!"
Nghe bạn tốt khổ sở cầu xin, trong lòng nàng cũng thấy khó chịu; "Kỳ thật, tớ cùng anh ta không có quen biết, chỉ thuần túy là đã gặp mặt vài lần thôi..."
Kết hôn quá mức đột ngột, nàng vẫn chưa biết nên nói với cô ấy thế nào, nên tạm thời không đề cập đến chuyện này.
Hơn nữa, nếu nói với Tư Vũ rằng hai người đã kết hôn rồi, đến lúc nàng đi nhờ Thẩm Mặc Hàn mà hắn không đồng ý thì lúc đó sẽ chỉ càng thêm khó xử.
Thay vì vậy, tốt hơn là đợi đến tối nàng về Thẩm Trạch, nàng sẽ cùng Thẩm Mặc Hàn nói chuyện sau.
"Lần trước giám đốc Thẩm chẳng phải đã nghe điện thoại của cậu sao, Nhược Sơ, ngoại trừ cậu, không còn ai có thể giúp tớ!"
Vẻ mặt Trần Tư Vũ đau khổ, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nàng vỗ vai Trần Tư Vũ an ủi, lấy điện thoại ra, "Đừng nóng vội, để tớ thử nói với anh ấy một tiếng."
Điện thoại đã gọi đi, truyền tới thanh âm nhắc nhở đầu dây bên kia hiện không có người nghe...
Nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của bạn tốt, nàng hơi cắn răng, lần nữa nhấn nút gọi.
Lần này, đã có người nghe, vẻ mặt nàng vui mừng, xem xét một chút, mở miệng nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Tôi hiện tại không tiện nghe điện thoại, cúp đây..." Thanh âm hắn trầm thấp như thường lệ, nói ngắn ngọn rồi trực tiếp cúp máy.
Không tiện nghe điện thoại?
Lông mày nàng hơi nhăn lại, trong lòng dù đã nghĩ đến có lẽ hắn sẽ không đồng ý, nhưng không nghĩ tới, hắn nhanh như vậy liền cúp điện thoại.
Khẽ cắn cánh môi, nàng nhìn Trần Tư Vũ, giải thích, "Giám đốc Thẩm lúc này đang bề bộn nhiều việc."
Ánh mắt chờ mong của cô nháy mắt liền ảm đạm, Trần Tư Vũ gượng ép khẽ mở miệng, "Không sao, cậu cùng giám đốc Thẩm không quen biết, người ta cũng không thể nào giúp chúng ta hết lần này đến lần khác."
Diệp Nhược Sơ cảm thấy trong lòng có chút đau, "Cậu ngồi ở đây đi, tớ đi mua cà phê."
Đợi đến tối, nàng nhất định sẽ nói với Thẩm Mặc Hàn chuyện này!
Gật đầu, sau khi nàng rời đi, Trần Tư Vũ ánh mắt ảm đạm tùy ý liếc nhìn xung quanh, ánh mắt vô tình liếc qua chiếc xe sang trọng màu đên đang dừng lại, cô hơi hồi hộp.
6666, biển số xe này, cô nhớ rõ là của giám đốc Thẩm.
Đúng lúc này, cửa xe mở ra, một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ bước ra, chính là Thẩm Mặc Hàn.
Âu phục phẳng phiu cùng áo khoác dài màu đen khiến hắn càng thêm anh tuấn, khuôn mặt đẹp trai cùng khí chất ưu nhã khiến những người xung quanh không nhịn được mà quay đầu nhìn.
Tay phải hắn đang cầm điện thoại cùng người ở đầu dây bên kia nói chuyện, ánh mắt hắn liếc qua Trần Tư Vũ, đôi chân dài tiến về phía trước.
Nhìn bóng dáng hắn ngày càng đến gần, Trần Tư Vũ cảm thấy mình không thể thở nổi nữa, hơn nữa còn vui mừng đến khó có từ nào có thể diễn tả được.
Hắn vậy mà đang đi về phía cô...