Lúc này, thanh âm Lâm Nhất Dung đột nhiên chen vào, "Chị dâu có phải là không tình nguyện cùng em đi thăm quan thành phố S?""Không có, có thể cùng em chồng đi dạo phố là vinh hạnh của tôi." Nàng ngoài mặt cười như không cười, thái độ vô cùng thân thiện.
Em chồng?
Cô ta thực sự coi mình là Thẩm phu nhân sao? Thật nực cười!
Lâm Nhất Dung thầm giễu cợt trong lòng, sau đó liền xoay người rời đi.
Thu hồi lại ánh mắt, Diệp Nhược Sơ nhướng mi nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, nhíu mày cười nói, "Quả nhiên là Thẩm ca chu đáo..."
Hắn nhìn nàng chằm chằm một hồi, mới khẽ cong khoé môi, "Gọi chồng thật là ngọt, gọi lại một tiếng đi, Thẩm phu nhân..."
"..."
Sáng sớm hôm sau.
Khi Diệp Nhược Sơ tỉnh dậy trong phòng chỉ có một mình nàng.
Mới rửa mặt xong, còn chưa kịp ăn bữa sáng, Lâm Nhất Dung đã tới lôi kéo nàng đi dạo phố.
Ngay trước mặt Tô Chính Quốc cùng Tô Lam nàng không có cách nào từ chối, đành phải cắn răng đồng ý, cầm lấy áo khoác cùng Lâm Nhất Dung rời Thẩm Trạch.
Mà Lâm Nhất Dung thật dụng tâm cố ý làm khó Diệp Nhược Sơ.
Biết rõ nàng còn chưa ăn sáng, lại lôi kéo nàng đi vào các cửa hàng mua sắm không ngừng, từ tám giờ sáng đi liền một mạch đến một giờ chiều.
Bụng nàng réo kên không ngừng, Diệp Nhược Sơ thừa dịp Lâm Nhất Dung đi thử quâng áo liền đi vào hàng KFC đối diện mua hamburger.
Nàng không bận tâm hình tượng, đứng trước cửa hàng bắt đầu ăn hamburger, nhân viên đi qua đi lại liếc nhìn nàng mấy lần.
Lâm Nhất Dung cảm thấy quá mức mật mặt, sao lại có loại phụ nữ không biết lễ nghi như vậy?
Diệp Nhược Sơ không nhanh không chậm ăn hamburger, thậm chí còn gọi thêm một suất mì.
Bất lực, Lâm Nhất Dung đành ngồi đối diện chờ đợi.
Một nhà hàng bình dân và ồn ào như vậy, đây là lần đầu tiên cô bước vào, đều là do cái người chết dẫm này ban tặng!
Nếu như không phải vì muốn tra tấn cô ta, cô còn lâu mới bước chân vào nơi này!
Mì rất ngon, nước dùng đậm đà, Diệp Nhược Sơ đáy mắt mỉm cười, nhấc lên điện thoại đang rung chuông, là Trần Tư Vũ gọi tới.
"Tớ đang ở phố Giang Nam mua sắm, cậu có muốn đi cùng không?"
"Ừm, tớ cũng muốn đi mua quần áo. Đợi một lát, tớ sẽ qua ngay."
Ngay lập tức, Trần Tư Vũ cúp máy.
Lâm Nhất Dung đương nhiên nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, nhưng cô không có ý định rời đi, ngược lại còn nói: "Chị dâu, tôi có thể cùng chị và bạn chị đi mua sắm được không?"
Có bạn đi cùng thì sao, cô sẽ khiến cô ta không còn mặt mũi!
Diệp Nhược Sơ cười vô cùng nhu hoà, "Đương nhiên có thể."
Ý đồ của Lâm Nhất Dung, trong lòng nàng đã biết.
Chỉ có điều, vừa dứt lời tiếng chuông điện thoại của Lâm Nhất Dung vang lên, cô nhấc máy, thanh âm vô cùng nhu thuận, "Dì Tô, cùng đến rạp chiếu phim Tân Thiên Địa xem phim sao? Được, con lập tức qua đó."
Khoé mắt vô tình liếc sang Diệp Nhược Sơ, cô lại cố ý mở miệng nói, "Dì Tô, chị dâu bây giờ đang ở trước mặt con, người muốn cùng chị dâu nói vài câu sao? Được, con biết rồi, con sẽ nói cho chị dâu."
Cất điện thoại vào trong túi xách, Lâm Nhất Dung nhìn Diệp Nhược Sơ, trong mắt có mấy phần đắc ý cùng khoa khoang.
"Dì Tô kêu tôi cùng bà ấy đi xem phim, nên không thể đi mua sắm cùng chị dâu nữa. Ngoài ra dì còn nói tôi nhắc chị chú ý an toàn."