Mẹ Kế Không Dễ Làm

Chương 3:Quá tam ba bận



Khánh khó hiểu nhìn cô gái kia chạy như bay.

"Hai người làm trò gì vậy?"

"Cô ấy nhận nhầm người thôi."

"Vậy mà còn tưởng cậu có bạn gái thật, bé
Min đã gần năm tuổi rồi, cũng nên tìm mẹ mới cho con bé đi. Cậu định cứ như vậy mãi à?"

Việt Hoàng im lặng không nói gì. Anh kết hôn sáu năm trước, cuộc hôn nhân do mai mối chẳng đem lại hạnh phúc. Vợ cũ là tiếp viên hàng không, đặc thù công việc chẳng có thời gian lo cho gia đình. Hai người sinh được một công chúa đáng yêu, con bé từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của mẹ. Hai người kết hôn được ba năm thì chia tay, vợ cũ lấy lý do anh suốt ngày chỉ ở bệnh viện, bỏ bê vợ con. Anh không níu kéo, quyền nuôi bé Min thuộc về Việt Hoàng. Vợ anh thoái thác trách nhiệm, cô ấy muốn tìm hạnh phúc mới, anh rất tán thành, một mình nuôi con cũng chẳng sao. Mấy năm gần đây mẹ anh thúc giục anh cưới vợ mới nhưng Việt Hoàng chẳng gặp ai phù hợp. Anh cũng giống cô gái khi nãy, đi xem mắt tận mấy lần.

Nhật Hạ về nhà đã bị mẹ mắng cho một trận, cô lắng nghe cho tỉnh người, lần đầu gặp chuyện bẽ mặt như vậy. Sau sự cố này Nhật Hạ càng tin rằng độc thân là lựa chọn đúng đắn, cô không dám đi xem mắt lần nữa. Bố mẹ cô cũng không nhắc đến.

Các chị em đồng nghiệp nghe cô kể lại mà cười đau bụng, còn bảo cô có duyên với anh bác sĩ kia, kém chút thôi là cô có chồng rồi. Ngày đầu tuần lúc nào cũng bận rộn nhất, Nhật Hạ không có thời gian mà nghĩ đến việc riêng. Cơn đau ở ngực qua ba ngày thì tự khỏi, buổi chiều đi làm về cô ghé qua siêu thị mua trái cây cho mẹ. Đi ngang qua khu đồ lót nữ, Nhật Hạ bỗng nhớ lại câu nói của bác sĩ, cô hăng hái lựa.

Việt Hoàng không nghĩ lại gặp cô lần nữa, quá tam ba bận, chưa đầy một tuần hai người đã gặp nhau ba lần. Có vẻ cô rất nghe lời, hai tay hai áo cầm lên xăm soi.

"Bố ơi."

Min thấy ba nhìn người phụ nữ kia rồi mỉm cười, ánh mắt cô bé như phóng ra lửa nhìn theo. Min không thích ai cướp mất bố, chỉ mẹ mới có quyền đó. Con bé tuy còn nhỏ nhưng suy nghĩ già dặn. Việt Hoàng nghe con gái gọi thì định thần trở lại.

"Sao thế con?"

"Chúng ta qua kia đi, con muốn mua búp bê."

"Ừ, đi thôi."

Lúc tính tiền rất đông người phải xếp hàng, Nhật Hạ đứng ngay ngắn chờ đến lượt mình.

"Cô mua nhiều thế."

Âm thanh phát ra từ đằng sau, cô quay người lại thì chao ôi không biết giấu mặt chỗ nào. Việt Hoàng xếp ngay sau cô, anh ta còn cười cười nhìn giỏ hàng của Nhật Hạ, đủ màu sặc sỡ. Cô cũng ngại nên lựa chỗ không có đàn ông mà xếp hàng, thế mà gặp ngay anh ta. Nhật Hạ cúi thấp đầu.

"Chào anh."

Cự ly gần thế này cô mới chú ý đến đứa trẻ ngồi trong xe đẩy, con bé rất đáng yêu, đôi má phúng phính búng ra sữa, ăn mặc giống như công chúa. Nhưng kì quái sao ánh mắt nhìn cô như viên đạn thế này. Nhật Hạ nghĩ mình nhìn lầm, cô cười ngọt ngào định xoa đầu con bé.

"Ôi cháu dễ thương quá."

Tay cô chưa kịp chạm thì Min né tránh, con bé còn ném cho cô ánh nhìn khinh thường. Nhật Hạ bị quê tay lơ lửng giả vờ cầm con búp bê trong xe lên xem.

"Con mua ở đâu thế cô cũng rất thích búp bê?"

Việt Hoàng thấy con gái im lặng thì lên tiếng, hôm nay Min hơi lạ, bình thường con bé rất lễ phép.

"Tôi mua ở khu đồ chơi, đằng kia kìa."

"Ồ."

Tới lượt cô tính tiền Nhật Hạ trả lời qua loa rồi tạm biệt. Việt Hoàng một tay xách túi đồ một tay bế con gái.

"Bố ơi chúng ta mãi như thế này được không, con không muốn có mẹ kế đâu. Mẹ kế là phù thuỷ ác độc."

Việt Hoàng dừng bước, thì ra con bé nghĩ anh thích cô gái lúc nãy nên mới như vậy. Min chính là công chúa nhỏ trong gia đình, bố mẹ anh rất thương con bé, Việt Hoàng cũng vậy. Anh gật đầu.

"Bố sẽ chờ đến khi nào con đồng ý thì mới cưới vợ."

"Bố hứa đi."

"Bố hứa!"

Anh phải ngoắc tay con bé mới chịu tin. Gia đình thiếu bóng dáng người phụ nữ nên anh phải cố gắng vừa làm cha vừa làm mẹ. Đáp ứng mọi yêu cầu của con, nhưng vẫn đảm bảo Min phát triển theo hướng tích cực. Anh nghe cô giáo nói ở trường con bé tự cô lập mình với bạn bè, chỉ thích chơi riêng một góc không nói chuyện với ai. Việt Hoàng đang lo bé Min bị tổn thương tâm lý do cuộc hôn nhân tan vỡ của bố mẹ.

Việt Hoàng sống chung với bố mẹ nhờ vậy nên mới yên tâm đi làm. Bà Nguyệt - mẹ anh xem Min như bảo bối, cháu gái thích gì đều chiều tất. Dỗ con gái ngủ xong Việt Hoàng mới về phòng, mẹ anh đang dọn dẹp tài liệu trên bàn, anh biết chắc mẹ vào đây là có việc muốn nói. Bà Nguyệt ngồi xuống ghế, thở dài.

"Sao con cứng đầu vậy hả, mẹ khó khăn lắm mới tìm được cô gái phù hợp với con, hết lần này đến lần khác con đều từ chối là thế nào? Nghĩ đến bé Min nữa chứ!"

"Vì nghĩ đến con gái nên con mới không đi bước nữa mẹ ạ. Con bé không thích có mẹ kế."

Bà Nguyệt bất ngờ.

"Dù gì gia đình cần phải có một người phụ nữ mới hoàn chỉnh. Chắc con bé nghe nhiều truyện cổ tích quá rồi nên mới bị ám ảnh. Để mẹ lựa lời khuyên nhủ nó."

Bà Nguyệt đau lòng nhìn con trai, con dâu cũ ra ngoài xinh đẹp khiến bà nở mày nở mặt nhưng về nhà thì không làm được gì. Đến việc chăm con mà để con bé khóc đến tím cả người, còn bếp núc thì chẳng bao giờ động tay. Cuộn hôn nhân đó cũng do bà mà ra, khăng khăng bắt con trai cưới vợ để giờ thấy hối hận.

"Con Trang nó có liên lạc với con không?"

Việt Hoàng lắc đầu.

"Bây giờ cô ấy đã có gia đình, có những mối bận tâm riêng. Con chỉ mong Min sẽ hiểu, con bé có vẻ rất nhớ mẹ nó."

Sau ly hôn Trang cưới người khác, cô ta không hề đến thăm con một lần nào. Việt Hoàng nhiều lần thấy con nhớ mẹ đến nỗi khóc sưng cả mắt mới chủ động gọi cho Trang. Kết quả cô ta từ chối với cả ngàn lý do. Việt Hoàng chưa từng trách Trang vì anh cũng không phải người cha tốt, thời gian ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà. Bản thân là bác sĩ nhưng có đêm con gái lên cơn sốt lại không ở cạnh chăm sóc. Đầu năm nay anh được bổ nhiệm vị trí mới, công việc cũng giảm phần nào, nên cố gắng sắp xếp thời gian ở nhà nhiều hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv