Mẹ Kế Không Dễ Làm

Chương 2:Xem mắt



Nhật Hạ ra khỏi bệnh viện mà vẫn còn đỏ mặt, sáng nay ra cửa bước chân nào trước mà gặp phải tên mặt than kia.
Mẹ cô thấy con gái vẻ mặt ỉu xìu về thì càng hoảng, chẳng lẽ bà đã đoán trúng.

"Sao rồi con?"

"Bình thường mẹ ạ!"

"Vậy mà trưng ra bộ mặt đó làm mẹ lo muốn chết."

Mẹ cô ngừng lại một giây rồi tươi cười kéo Nhật Hạ ngồi xuống ghế.

"Ngày mai chủ nhật con rảnh mà đúng không?"

"Dạ."

Nhật Hạ linh cảm điều mẹ cô sắp nói ra đây chẳng vui tí nào.

"Con nhớ con trai cô Thanh đồng nghiệp mẹ chứ, người ta là bác sĩ khoa ngoại, đẹp trai phong độ. Mẹ đã đặt mối cho con rồi, chiều ngày mai gặp mặt ăn bữa cơm."

"Mẹ lại thế rồi, con còn trẻ chưa vội lấy chồng đâu."

"Bằng tuổi mày mẹ đã sinh ra mày rồi đấy. Ở đó mà trẻ nỗi gì. Suốt ngày ru rú ở nhà thì sao có chồng hả con?"

Nhật Hạ không sợ ế, cô quan niệm độc thân là hạnh phúc nhất, tự do tự tại. Mẹ cô vẫn kiên quyết, con gái bà xinh đẹp thế này mà ế thì coi như xong.

"Không cãi lời mẹ, ngày mai năm giờ gặp cậu ta. Nếu được tính chuyện cả đời luôn."

Ông Thành đi làm về nghe tiếng hai mẹ con đang bàn đến việc xem mắt, Nhật Hạ như có đồng minh vội cầu cứu bố.

"Bố xem mẹ chưa gì bắt con cưới chồng, đời vẫn còn dài mà bố nhỉ, độc thân thêm vài năm nữa vẫn còn chưa muộn."

"Thôi thôi con gả đi được rồi đấy, bằng tuổi bố họ làm ông ngoại hết rồi."

Nhật Hạ bị cô lập một phe không còn lời gì để nói đành ngậm ngùi về phòng. Chưa bao giờ cô mong ngày cuối tuần qua nhanh như vậy, cứ nghĩ đến việc xem mắt là mất hứng.
Chiều chủ nhật năm giờ mới gặp mặt mà ba giờ mẹ cô đã hối thúc.

"Lát nữa mặc bộ váy hồng kia đi, lúc nói chuyện phải nhẹ nhàng duyên dáng biết không. Xem cậu ta giống như khách hàng của con vậy, đừng cười nói vô duyên như ở nhà kẻo người ta chạy mất dép."

"Vâng."

"Phải rồi con nhớ... "

"Con nhớ mà, con sẽ kiếm con rể về cho mẹ, được chưa."

Nhật Hạ cười khổ, cô biết mẹ thương mình, thôi chiều mẹ một lần, câu được con rùa vàng kia.

Nhật Hạ bước vào nhà hàng, theo lời mẹ cô người đàn ông kia tầm ba mươi mặc áo sơ mi trắng. Đôi mắt đảo một vòng rồi mở to hết cỡ, sao cô đi đâu cũng gặp tên kia vậy, đúng là ghét của nào trời trao của đó. Được thôi, anh ta là bác sĩ dáng người lại không tệ, mẹ cô chắc ưng lắm. Bỏ qua cái tính khí trên trời kia thì tạm chấp nhận được, Nhật Hạ mỉm cười đi tới chỗ anh ta.

Việt Hoàng vốn không định đi nhưng bạn bè hẹn mãi từ chối cũng ngại, nhìn đồng hồ đã trễ mười phút rồi vẫn chưa thấy ai. Bỗng có người kéo ghế, cô gái kia thản nhiên ngồi xuống, anh chưa kịp hỏi thì đã bị chặn họng.

"Xin chào, chúng ta đúng là có duyên. Chắc mẹ anh cũng kể sơ qua về tôi rồi nên không cần giới thiệu lại."

Nhật Hạ cố tỏ ra mình là người phụ nữ mạnh mẽ, hào phóng. Đứng trước anh ta cô không được yếu thế, cô nhấp một ngụm nước rồi cười nửa miệng.

"Tình trường của tôi thì nhiều vô số, kể ra chắc hết cả buổi. Tôi đi xem mắt không phải vì sợ ế mà là mẹ anh đề nghị nên hôm nay dành chút thời gian gặp mặt. Tôi cũng thông cảm với nghề nghiệp của anh, tuổi này rồi mà chưa có người yêu thì thật tiếc."

Việt Hoàng không hiểu cô gái kia đang nói gì, cô nói thao thao bất tuyệt làm anh không có cơ hội xen vào. Qua lời cô nói anh đoán được cô đang đi xem mắt, nhưng lại nhầm đối tượng, trong lòng cố nhịn cười. Nhật Hạ nói xong ngẫm lại thấy mình nói rất hay, cô đắc ý nhìn người đàn ông kia. Thái độ của anh ta như vậy là có ý gì, cười cợt cô ư?

Việt Hoàng ngồi thẳng người, lúc này anh mới lên tiếng.

"Tôi năm nay ba mươi hai tuổi, từng ly hôn một lần còn có con gái sắp vào lớp một. Nếu cô muốn tiến tới thì tôi cũng không ngại!"

Cái quái gì vậy? Những điều này mẹ không hề nói với cô. Vừa hay Nhật Hạ rất sợ sinh con, cô xem những video trên mạng mà thấy đau thốn cả ruột, cưới anh ta rồi không mang nặng áp lực sinh đẻ.

"Được, vậy chúng ta xác định mối quan hệ trước đi, ngày cưới thì để người lớn quyết định."

Việt Hoàng không ngờ cô vậy mà đồng ý, còn tưởng dọa cô sợ rồi. Anh quả thật mở mang tầm mắt.

"Kẹt xe nên để cậu đợi lâu rồi, đây là... ai vậy?"

Nhật Hạ nhướn mày nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, đi xem mắt mà anh ta còn dẫn theo cả bạn. Đùa à?

Khánh kéo ghế ngồi cạnh bạn mình, cậu ta đang thắc mắc cô gái kia là ai, Việt Hoàng khi nào quen một cô gái xinh xắn vậy, lại còn giấu bạn bè. Anh trêu chọc.

"Chào em gái, anh là Khánh bạn thân của Hoàng. Không biết hôm nay cậu ấy dẫn em theo nên có hơi bất ngờ."

Nhật Hạ thì đang nghĩ khác, cái Liên đồng nghiệp cô thì hay bảo trai đẹp chơi chung với nhau có khi là một cặp. Hai người đối diện đang rơi vào tầm ngắm của cô, lẽ nào anh ta không quen bạn gái vì thích đàn ông sao? Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của cô.

"Con đang ở đâu vậy, người ta chờ cả tiếng rồi không thấy con là sao?"

"Hả, con đang nói chuyện với anh ta mà."

"Anh nào? Con gái trai cô Thanh mới gọi cho mẹ xong, nó kêu không thấy con đến."

Lúc này Nhật Hạ mới cảm thấy bối rối, có ai nói cho cô đây là tình cảnh gì không, lần đầu đi xem mắt lại nhận nhầm người. Mà trúng ngay người đàn ông kia, cô nắm chặt túi xách, cố cười gượng mà đứng lên, vẻ mặt vô cùng thảm.

"Ha ha, tôi thấy bác sĩ nên đến chào hỏi thôi. Những gì tôi nói là giỡn đó, anh đừng để bụng nhé. Tạm biệt."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv