Bà Nguyệt thấy bóng ai thấp thoáng bên ngoài, ra nhìn kĩ thì thấy Thiên Trang liền vội chạy vào nhà.
"Min vào phòng chơi nhé, bà ra ngoài mua ít đồ rồi về ngay."
Đưa cháu vào phòng xong bà Nguyệt quay ra cổng.
"Chào mẹ."
"Đừng nhận bừa, tôi với cô không có quan hệ."
Thiên Trang ngượng ngùng.
"Con vừa tới trường của bé Min nhưng cô giáo nói con bé đã được người nhà đón về. Con rất nhớ con gái, mẹ... bác có thể nào cho con gặp con bé được không?"
"Nhớ? Nghe nổi hết da gà! Cô biết hôm trước cô đưa con bé về nó nôn đến nỗi ngất xỉu luôn không? Nói nhớ con mà một năm cô gặp mấy lần? Sở thích của con cũng không biết!"
Thiên Trang đuối lý trước những lời chất vấn của bà Nguyệt, cô ta rơi nước mắt, thương tâm.
"Bác nói rất đúng, con là người mẹ vô trách nhiệm vì thế từ nay con sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình! Mong bác cho con một cơ hội."
Nói rồi cô ta đứng ngoài cổng hét to:
"Min ơi! Mẹ đến thăm con đây! Min!"
"Cô làm gì vậy, mau về đi."
Bà Nguyệt tức muốn đánh người, cô ta đúng là ngang ngược, cứ la toáng cả lên. Thiên Trang đắc ý, một bà già sao đấu lại cô ta, đẩy bà Nguyệt qua một bên mà chạy vào trong nhà. Bé Min loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ, con bé dẹp đống đồ chơi qua một bên mở cửa chạy ra.
"Mẹ ơi!"
"Ôi con gái mẹ đây rồi. Mẹ rất nhớ con!"
"Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay."
Trước mặt cháu gái nên bà Nguyệt nhịn xuống, Thiên Trang ôm con gái trong lòng.
"Kìa mẹ, sao mẹ lại không cho con gặp bé Min, con bé là do con mang thai chín tháng mười ngày đẻ ra mà. Như khúc ruột của con vậy."
"Dối trá, tôi nhịn cô đủ rồi đấy. Mau biến đi."
"Bà nội là người xấu, không được mắng mẹ con."
Bà Nguyệt không kiềm chế được nữa lao đến kéo cháu gái ra, hai bên giằng co chẳng ai nhường ai. Nhật Hạ thấy cổng đang mở trong nhà lại có tiếng cãi cọ cô liền chạy vào xem, vừa hay chứng kiến một màn lôi kéo của hai người phụ nữ. Bà Nguyệt vội buông tay, Thiên Trang bất ngờ bị ngã dúi ra sau, lưng đập xuống sàn làm cô ta đau đến nhăn nhó.
"Bác có sao không?"
"Không sao, không sao. Để cháu nhìn thấy cảnh này thật xấu hổ."
Nhật Hạ nhìn người phụ nữ còn lại đang ôm bé Min, cuối cùng cô cũng chạm mặt vợ cũ của Việt Hoàng. Đánh giá ban đầu của Nhật Hạ về cô ta chính là xinh đẹp ngời ngời, khó trách con gái của hai người lại xinh xắn đến vậy. Thiên Trang cũng âm thầm quan sát Nhật Hạ, một điểm cô ta không đấu lại chính là sự trẻ trung, nhất là ánh mắt trong veo kia.
"Cô ta là vợ sắp cưới của bố hả Min?"
"Vâng ạ!"
"Con nhìn ánh mắt cô ta kìa, như muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta luôn vậy đó. Tuyệt đối không phải người yêu thương con đâu!"
Sự tráo trợn trong lời nói lần đầu tiên Nhật Hạ tận mắt chứng kiến. Cô ta cho rằng đây là sàn diễn sao, diễn nhập tâm như vậy. Thiên Trang cười mỉa mai, có bé Min ở đây cô ta như tiếp thêm sức mạnh, chẳng kiên dè ai. Nhật Hạ luôn được mẹ dạy dỗ tốt, dạy cô cách kiềm nén sự nóng tính, nhưng đôi lúc nhẫn nhịn quá cũng không tốt. Hôm nay Nhật Hạ muốn dùng những gì mình học được trừng trị con người quá đáng này.
"Tôi ăn tươi nuốt sống cô? Cô diễn lố bịch thật đấy."
"Con đừng để tâm đến những lời ác ý của cô ta. Trong lòng bác đã xem con là con dâu của mình, thằng Hoàng là chồng con, bé Min là con gái con, còn cô ta là người ngoài. Mời cô đi cho."
Bà Nguyệt muốn kéo bé Min lần nữa nhưng Thiên Trang mạnh hơn, móng tay bén nhọn của cô ta cào cấu làm bà Nguyệt xước một mảng lớn. Nhật Hạ không trơ mắt được nữa, cô nhào đến túm tóc Thiên Trang, ba người phụ nữ vật nhau túi bụi, bé Min hoảng sợ khóc inh ỏi cũng không ngăn cản được. Ông Hưng đi làm về vội vã chạy vào kéo ba người ra.
"Ông về kịp lúc lắm mau báo công an bắt cô ta, ngang nhiên vào nhà mình gây rối còn đánh tôi, Nhật Hạ cũng bị vạ lây đây này."
Thiên Trang nghe đến công an liền sợ, cô ta vơ lấy túi xách không lời từ biệt chạy thẳng ra xe. Bà Nguyệt kêu chồng đuổi theo nhưng ông Hưng bảo thôi, chắc lần sau cô ta không dám tới nữa.
Nhật Hạ đem kim chi mẹ cô làm qua cho nhà chồng tương lai không ngờ trở thành 'nữ anh hùng' trong trận chiến với vợ cũ Việt Hoàng. Bà Nguyệt sau vụ này càng thương Nhật Hạ hơn, bà không lường trước được Thiên Trang trở nên tha hóa như vậy, cô ta không nói lý lẽ phải dùng hành động mới đấu lại. Ông Hưng im lặng nãy giờ, chính ông lần đầu tiên thấy bộ mặt khác của Thiên Trang, bé Min để Việt Hoàng nuôi là lựa chọn sáng suốt nhất. Sau những gì diễn ra chiều nay, bé Min bị tổn thương nặng nề, con bé không chịu ăn cơm, cứ trốn trong phòng thậm chí né tránh chẳng nói chuyện với bà Nguyệt. Việt Hoàng không trách cô nhưng Nhật Hạ vẫn tự trách bản thân nóng vội không nghĩ đến cảm nhận của bé Min, ở trước mặt con trẻ đánh nhau, xem ra hình ảnh cô trong lòng con bé vỡ tan tành rồi.
"Em về đây!"
"Ừ, tối rồi nhớ lái xe cẩn thận, về nhà thì gọi cho anh!"
"Anh gửi lời xin lỗi tới bé Min giùm em nhé!"
Việt Hoàng nắm tay cô lưu luyến.
"Về phần con cứ giao cho anh, em không có gì phải xin lỗi cả. Ngày mai anh qua đón em đi chụp hình cưới, bây giờ về ngủ một giấc đi."
Đợi Nhật Hạ về rồi Việt Hoàng mới nhẹ nhàng vào phòng con gái, bé Min nằm trên giường kéo chăn phủ kín đầu, anh đưa tay kéo ra.
"Sẽ ngộp thở đấy."
Con bé tung chăn ôm lấy anh, bàn tay nhỏ bé bấu víu vào cánh tay Việt Hoàng.
"Bố ơi mẹ con không phải người xấu, mẹ bị bà nội và cô Hạ đánh, con rất thương mẹ."
"Bà nội và cô Hạ cũng không phải người xấu, họ chỉ đang bảo vệ con thôi. Lần này là do mẹ con sai nên bà nội mới làm vậy, con đừng giận bà."
Việt Hoàng cả đêm vừa tâm sự xong lại đọc truyện ru con bé ngủ, chờ con ngủ say anh mới về phòng.