Mẹ Kế Không Dễ Làm

Chương 12:Trò hay chỉ mới bắt đầu



Hai gia đình hẹn nhau ở một nhà hàng, gần đến giờ thì bé Min đột nhiên trở chứng, con bé nhất quyết không chịu đi cùng, còn luôn miệng kêu Nhật Hạ là người xấu. Bà Nguyệt vội kéo con bé về phòng, phải dạy dỗ lại nếu không lát nữa sui gia tương lai đánh giá không hay.

"Con sao vậy hả, chẳng phải hôm trước cùng cô Hạ chơi rất vui sao?"

"Nhưng cô ấy cướp mất bố, không cho bố gặp mẹ, con ghét cô Hạ."

"Ai nói những lời này với con, có phải mẹ Trang không? Cô ta mới gặp con một ngày đã tẩy não con luôn rồi. Bố con khó khăn lắm mới chịu mở lòng, Min không thương bố chứ gì?"

Con bé rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào.

"Con thương bố và mẹ."

Bà Nguyệt muốn tăng huyết áp, nếu Thiên Trang đứng ở đây sẽ biết tay bà, cô ta đúng là nham hiểm. Phá đám chuyện tốt của con trai bà.

"Con còn như vậy thì bà không thuơng Min nữa đâu, ai là người chăm lo cho con hằng ngày, chẳng phải bà sao. Mẹ con mới gặp một ngày con đã cãi lời bà, làm bà đau lòng, con như vậy là không ngoan."

Bà Nguyệt dùng lời lẽ hơi mạnh để răn đe, con bé càng khóc to hơn. Chịu không nổi tính bướng bỉnh của bé Min bà đành kêu Việt Hoàng vào.

"Trẻ con nên giáo dục từ nhỏ, không biết mẹ nó đã nói gì để con bé nhiễm theo tính xấu của cô ta. Con khuyên nó đi."

Việt Hoàng dỗ một lát con bé ngừng khóc, trễ hơn mười phút rồi, anh vẫn bình tĩnh giải thích cho con gái hiểu. Vợ chồng bà Nguyệt sốt ruột ở ngoài chờ, khi thấy con trai nắm tay bé Min đã ngừng khóc đi ra mới nhẹ nhõm cả người.

Mẹ Nhật Hạ chờ lâu bắt đầu khó chịu, lần đầu gặp mặt đã trễ giờ.

"Con xem khen cho cố vô rồi giờ chẳng thấy ai."

"Chắc kẹt xe hay sao đó mẹ đừng nóng."

Nhật Hạ vỗ vai mẹ thông cảm, cô định gọi cho anh, vừa bấm số thì thấy Việt Hoàng đi vào. Bà Nguyệt vẻ mặt áy náy.

"Xin lỗi anh chị, gia đình tôi có chút việc nên đến trễ."

"Không sao, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi."

Bố cô quả là người tuyệt vời, cười cười đáp lại. Hai vị phụ huynh đang chú ý đến đứa bé ngồi bên cạnh Việt Hoàng, anh xoa đầu con gái.

"Con chào ông bà đi."

"Chào ông bà!"

Giọng trẻ con nghe thật êm tai, mẹ Nhật Hạ không phải người khó tính nhưng sao nhìn đứa bé kia bà cảm giác có phần không thoải mái. Ánh mắt nó nhìn con gái bà chẳng mấy thiện cảm, còn tỏ thái độ chán ghét. Bà Nguyệt lấy lại không khí bằng những câu hỏi đúng trọng tâm, bà ấy rất biết cách ăn nói, không quá tâng bốc người đối diện nhưng đem đến những lời khen có cánh dành cho Nhật Hạ. Bố mẹ cô nghe con gái được khen tất nhiên nở mặt, một bữa cơm thuận lợi bàn đến việc cưới hỏi của đôi trẻ.

Bé Min đang ăn thì muốn đi vệ sinh, Nhật Hạ liền giành nhiệm vụ. Cô nắm tay con bé nhưng bị rút lại, Việt Hoàng khó xử đứng lên đi cùng hai người. Anh đứng ngoài nhà vệ sinh nữ đợi, Nhật Hạ đưa tay định cởi quần cho bé Min, cô nói bằng giọng ngọt ngào.

"Để cô giúp con nhé."

"Không cần, con tự làm được! Cô ra ngoài đi"

Bé Min né tránh cô, con bé tự mình đi vệ sinh, ánh mắt còn không thèm nhìn Nhật Hạ một giây nào.

"Vậy cô ở ngoài, có gì con cứ gọi."

Chờ con bé đi xong Nhật Hạ rửa tay cho nó, cô tưởng con bé bị ốm nên khó chịu trong người, Nhật Hạ hỏi nhỏ Việt Hoàng.

"Bé Min bị sao vậy?"

"Trước khi tới đây con bé khóc lóc không chịu đi, anh dỗ mãi nên mới tới trễ, xin lỗi em!"

Nhật Hạ ngạc nhiên, mới hôm trước bé Min rất thích cô kia mà, sao lại thay đổi nhanh vậy. Trong một giây ngắn ngủi cô thấy Việt Hoàng ảo não.

"Có phải con bé không đồng ý anh kết hôn?"

"Anh cũng không biết con muốn gì, hôm kia khi gặp mẹ ruột về thì bé Min cứ lầm lì, con bé nói những câu rất lạ. Anh nghĩ có thể bị mẹ nó tác động."

"Hay là chúng ta dời ngày lại đi, chờ con thay đổi cách nhìn về em rồi tính."

Việt Hoàng nắm chặt tay cô, anh quả quyết.

"Em gả cho anh đã thiệt thòi rồi, anh phải biết trân trọng cơ hội này. Về phần bé Min anh tin con sẽ hiểu và quý mến em như trước."

Ngày cưới đã chọn xong, chính là ngày chủ nhật cuối tháng. Bên nhà trai hoàn toàn nghe theo và đáp ứng mọi yêu cầu của nhà gái. Bố mẹ Nhật Hạ cũng không yêu cầu gì cao, chỉ cần con gái được cưới hỏi đàng hoàng đầy đủ lễ nghi là được.

Trên đời có hai thứ không bao giờ nhìn rõ là mặt trời và lòng người. Lòng người minh bạch hay nham hiểm rất khó nhìn thấu. Thiên Trang với sự mưu mô tiếp tục làm phiền Việt Hoàng, cô ta muốn gia đình ba người ra ngoài đi ăn. Sau sự việc hôm trước tất nhiên anh không đồng ý, huống hồ anh sắp kết hôn tốt nhất nên cắt đứt liên hệ với Thiên Trang để tránh Nhật Hạ hiểu lầm. Nhưng người nào đó không dễ dàng bỏ cuộc, Thiên Trang đứng ngoài cổng lén nhìn vào trong, cô ta đang ở trước nhà chồng cũ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv