Nhận nuôi tất nhiên không chỉ hỏi ý kiến của người nhận nuôi, cô nhi viện Hạnh Phúc còn phải hỏi ý kiến của A Bảo nữa. Dù cho A Bảo bây giờ còn chưa hiểu được sự đời nhưng Nhạ Nhạ và Trạch Đường Xuyên cũng cố gắng bên cạnh bé nhiều hơn để bé gần gũi hai người.
Dưới sự giúp đỡ của Thuỷ Du, mỗi ngày, Nhạ Nhạ đều lặn lội từ thành phố đến cô nhi viện để mau chóng quen thân với A Bảo. Bé con dường như cũng cảm nhận được tình yêu từ phía cậu. Mỗi ngày đúng giờ đều kêu Thuỷ Du dắt ra trước cửa, chập chững đón cậu.
Chiếc ô tô quen thuộc vừa xuất hiện trên con đường mòn, A Bảo nhìn thấy lập tức vẫy tay điên cuồng, miệng hét mấy lời không rõ.
“Aaa…. Aaa…”
“Đúng rồi, chú Nhạ chú Trạch đến chơi với A Bảo đấy.”
Hàn Mạc thấy A Bảo càng ngày càng gắn bó với hai chồng chồng Trạch gia thì cũng vui vẻ thay bé. Trạch gia Thẩm gia có thể cho A Bảo cuộc sống và tương lai tốt nhất nhưng đồng thời anh cũng có nhiều lo lắng. Những đứa con bị bỏ rơi như họ sợ nhất là gắn bó với một gia đình nào đó, cuối cùng lại bị vứt bỏ, đau lại càng thêm đau. A Bảo còn nhỏ như thế. Cậu cũng không muốn A Bảo phải buồn.
“A Bảo thích hai người chú Nhạ Nhạ sao?”
“Ya… ya…”
A Bảo gật đầu thật mạnh. Bé không hiểu thế nào là thích, bé chỉ biết mỗi ngày việc bé thích làm nhất là đợi chú Nhạ Nhạ đến, chú sẽ ôm bé vào lòng nựng nịu, cho bé ăn, còn hôn bé nữa.
“A Bảo, chú đến rồi đây. Lại chú bế nào.”
Hạ Chi Nhạ vừa xuống xe lập tức chạy lại bế A Bảo. A Bảo cũng ngoan ngoãn giơ hai tay cho cậu bế, đầu thì tựa vào ngực của cậu. Bộ dáng vô cùng đáng yêu chọc người yêu thích. Trạch Đường Xuyên đứng bên cạnh cũng không cam nguyện làm người thừa. Hắn tới gần vuốt ve mái tóc lơ thơ của bé con, câu được câu không hỏi bé.
“Con ăn sữa chưa? Hôm nay uống mấy bình?”
“Chú Trạch mua áo cho con. Con thích màu nào?”
“Bánh lần trước đưa tới con ăn hết chưa?”
Bé con gật đầu như trống bỏi, vừa cười ha ha vừa uống sữa. Bé nằm trong lồng ngực Trạch Đường Xuyên, cọ tới cọ lui. Phải mất gần ba ngày, Trạch Đường Xuyên mới dám bế A Bảo. Con mềm quá, hắn không dám chạm vào.
“A Bảo, con thích về nhà cùng hai chú không?”
A Bảo chớp đôi mắt to tròn ngây thơ. Nhạ Nhạ cũng biết bé nghe không hiểu, nhưng nhìn thái độ của bé, cậu cũng biết A Bảo rất thích hai người.
“Ya…”
Bé con lại tưởng cậu đói nên nhả núm vú cao su ra cho cậu. Nhạ Nhạ cười tươi hôn liền mấy cái lên gương mặt A Bảo. Sao trẻ con lại có thể dễ thương đến như vậy a?
Hai người chơi với bé đến 3h chiều là phải về thành phố. Trước khi đi, Nhạ Nhạ còn nắm tay A Bảo hứa hẹn đủ điều.
“A Bảo ăn ngoan ngủ ngoan, ngày mai chú lại tới chơi với con nữa nhé.”
“Ya….”
“Con phải ăn bánh chú đưa cho đấy, nhớ chia cho các bạn với nhé.”
“Ya…”
Hai người cứ ông nói gà, bà nói vịt làm như là hiểu nhau lắm mà trò chuyện với nhau. A Bảo cũng rất hưởng ứng cuộc nói chuyện.
Nhạ Nhạ lúc lên xe còn không nỡ, mở cửa sổ xe ra vẫy tay tạm biệt bé ngoan. Không hiểu sao hôm nay, cậu đặc biệt nôn nao, như có linh cảm một điều gì đó cực kì quan trọng sẽ diễn ra vậy.
Mọi hôm vẫn đúng giờ này, Thuỷ Du sẽ dắt A Bảo đứng ngay cửa viện tạm biệt Nhạ Nhạ và Trạch Đường Xuyên. Nhưng tự dưng hôm nay, A Bảo nhìn thấy chiếc xe từ từ khởi động lại mếu máo khóc.
Đầu tiên mắt bé chỉ hơi đỏ, lúc sau thì nước mắt bắt đầu chảy ồ ạt như vòi nước. Thậm chí bé còn giật tay Thuỷ Du kéo đi, ý chỉ mau mau đuổi theo.
“Yaaaa… Ik….”
Thuỷ Du vội vàng bế A Bảo lên dỗ dành. Bình thường A Bảo rất ít khóc, lúc chích kim cũng không hề khóc. Thế nhưng lần này bé lại khóc cực kì thương tâm. Thuỷ Du biết đây là luyến tiếc ấm áp của gia đình.
Mặc dù A Bảo còn nhỏ nhưng bé cũng cảm nhận được ai tốt với mình, bé cũng tham luyến tình thân, muốn gia đình trọn vẹn. Đứa trẻ bị bỏ rơi càng luyến tiếc nhạy cảm nhiều hơn.
“Ngoan nào A Bảo, mai chú Nhạ chú Trạch lại tới với con mà.”
“Ngoan nào, nín khóc đi A Bảo.”
Chiếc xe đen theo làn bụi bay lại đột ngột. A Bảo nhận ra điều gì đó càng khóc dữ dội hơn, tay với với liên tục về phía chiếc xe. Mắt đỏ bừng, tóc tai bếch lại hết cả trán.
Hạ Chi Nhạ vội vàng mở cửa, ánh mắt cậu cũng đo đỏ đi về phía A Bảo. A Bảo thấy cậu và Trạch Đường Xuyên bước ra lập tức khóc ré lên thương tâm, cánh tay càng vẫy mạnh về phía hai người đòi bế.
“Nào, để ba bế. Ba bế A Bảo nhé.”
A Bảo nằm gọn trong lòng của Nhạ Nhạ lúc này mới an tường nín khóc. Chóp mũi và đôi mắt sưng đỏ trông đáng thương làm sao. Bé gác đầu lên vai Nhạ Nhạ, tay thì vòng qua cổ ôm chặt cậu không rời.
“Aaa… ya…”
Bé i ê không dứt, như muốn trách móc hai người sao bỏ bé đi. Nhạ Nhạ nghe vậy thì không kiềm chế được nước mắt, cậu vừa vuốt lưng bé vừa khóc.
“Ba xin lỗi. Ba xin lỗi A Bảo nhiều lắm. Sao ba có thể bỏ con lại cơ chứ?”
Hạ Chi Nhạ tự trách bản thân. Đã lỡ cho A Bảo ấm áp hi vọng, sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi con ở nơi này. Nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt A Bảo đã nhường sữa cho mình, cậu liền rưng rưng nước mắt. Giây phút ngồi trong ô tô, nhìn thấy A Bảo khóc đến xé lòng, cậu và anh đã không chút suy nghĩ bảo tài xế quay lại.
Đúng thế, họ phải đón con họ về nhà thôi.
Trạch Đường Xuyên ổn định tinh thần hai người, sau đó bế A Bảo bằng một tay. Bé con vững vàng bám lấy cổ hắn, rúc vào cổ hắn kêu a a. Trạch Đường Xuyên khá là cao nên đây là lần đầu tiên A Bảo hưởng thụ cảm giác sung sướng như thế này.
“Viện trưởng, chúng tôi muốn đưa A Bảo đi. Từ nay bé sẽ là con chúng tôi. Chúng tôi đảm bảo sẽ chăm sóc và yêu thương bé hết mực có thể.”
Nhạ Nhạ thành khẩn nhìn vào trong mắt Thuỷ Du. Bà mỉm cười, lễ độ gật đầu. Sống hơn 60 năm chi ít bà cũng có mắt nhìn người. Hơn nữa xem ra chỉ mới mấy ngày, A Bảo đã không rời được chồng chồng bọn họ.
Thủ tục nhận nuôi đối với nhà họ Trạch thật sự rất đơn giản. Chỉ mất hai tiếng đồng hồ, luật sư đã đem giấy nhận con nuôi, giấy giám hộ có hiệu lực đến chỗ Trạch Đường Xuyên. Nhạ Nhạ thì đưa A Bảo đi dọn đồ và chào tạm biệt các bạn.
Lúc ngồi trên ô tô, A Bảo ngồi trong lòng Nhạ Nhạ nhưng tay vẫn nắm chặt ngón tay Trạch Đường Xuyên, mắt thì chăm chú nhìn hai bên đường. Bé con ngước nhìn Nhạ Nhạ, đôi mắt long lanh, hàng mi cong rợp sáng sủa khiến Nhạ Nhạ cảm thấy như được chữa lành tâm hồn.
Trạch Đường Xuyên một tay nắm bé con, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn người bạn đời của mình. Không thể ngờ cuộc sống của anh cuối cùng lại tràn ngập sắc màu như vậy. Nhìn Nhạ Nhạ dỗ dành A Bảo nhìn ra cửa kính quan sát hàng cây, Trạch Đường Xuyên biết thế giới của mình ở đây rồi.
Tiếng xe ô tô nhẹ nhàng bon bon chạy trên đường. Trong xe bi ba bi bô tiếng nói chuyện không rõ của con nít, giọng nói thanh tú của chàng trai trẻ và tiếng cười trầm thấp mang chút cưng chiều của người đàn ông.
Chúng ta về nhà thôi.