Khung cảnh hai bên đường xanh mát yên bình. Một chiếc ô tô đen chạy bon bon trên đường, mang theo nhiều cảm xúc khác nhau.
Trạch Đường Xuyên nắm chặt tay Nhạ Nhạ, cả hai đều toát lên vẻ hạnh phúc hiếm có. Lần này đi theo có cả mẹ Thẩm và Hoàng Vân. Dù sao họ cũng là phụ nữ, có nhiều điểm sẽ tỉ mỉ hơn đàn ông a.
“Hai đứa đừng hồi hộp. Cô nhi viện đó là nơi Trạch gia chúng ta tài trợ hằng năm. Điều kiện sống rất tốt. Mấy đứa nhỏ ai cũng khoẻ mạnh.”
Cô nhi viện này do một tay Hoàng Vân giám sát quản lý hằng năm. Bà mở ra cũng chính là để tích phúc tích thiện cho đời sau của con cái mình. Quả nhiên, phúc báo đã đến sớm rồi.
“Con không hồi hộp mà mẹ.”
Tuy nói là không hồi hộp nhưng tay Nhạ Nhạ vẫn run cầm cập, thậm chí lời nói ra còn lắp ba lắp bắp. Hai mắt nhìn xung quanh liên tục không chớp. Quả nhiên là hồi hộp dữ lắm rồi.
Hai người mẹ cũng không trêu cậu thêm nữa. Nhớ ngày đó đón con trai mình chào đời, họ cũng sung sướng hạnh phúc pha thêm chút hồi hộp như vậy. Cảm giác được bế con mình bụ bẫm xinh đẹp trên tay mới là thứ cảm giác hạnh phúc nhất, tựa như cả thế giới nằm trong lòng họ vậy.
Cô nhi viện Hạnh Phúc. Tựa như cái tên, mong mọi đứa trẻ ở đây đều được hạnh phúc.
Lúc bốn người xuống xe, viện trưởng đã đến đón bọn họ. Viện Trưởng tên Thuỷ Du. Bà vốn là phu nhân gia đình giàu có nhưng từ khi còn trẻ mất chồng mất con trong một tai nạn thương tâm, vì đau lòng quá độ nên nhiều lần tìm đến cái chết. May mắn, Hoàng Vân khuyên nhủ đưa về đây làm viện trưởng chăm sóc tụi nhỏ. Thuỷ Du vẫn thường hay nói nơi đấy chính là ánh sáng duy nhất của cuộc đời bà. Cô nhi viện Hạnh Phúc này giúp bà có động lực để sống tiếp. Cho nên mọi đứa trẻ ở đây đều được chăm sóc vô cùng tốt.
“Mọi người đến rồi, xin giới thiệu tôi là Thuỷ Du. Đây là Hàn Mạc, cậu ấy lớn lên ở cô nhi viện này. Sau này thường xuyên về đây giúp đỡ.”
“Chào mọi người.”
Hạ Chi Nhạ cũng là lần đầu tiên đến nơi này. Quả nhiên có nhà họ Trạch tài trợ nên cơ sở vật chất rất tốt. Những đứa trẻ cũng được chăm sóc đủ đầy.
“Giờ là giữa buổi sáng, mấy đứa lớn đi học chưa về. Viện chỉ còn mấy đứa nhỏ chơi với nhau thôi.”
Nhạ Nhạ ánh mắt sáng lấp lánh nhìn trong sân chơi, mấy đứa nhỏ đang cùng nhau chơi đùa vui vẻ. Xích đu, cầu trượt đều đủ cả. Trong mắt Nhạ Nhạ, đây đều là thiên sứ cả.
Tụi trẻ con thấy người lạ tới cũng không lấy làm bất ngờ hay sợ hãi, sau khi chào hỏi thì ai lại chơi trò nấy. Mấy nhóc ở đây đa phần đều dưới 6 tuổi chưa đi học, bụ bẫm dễ thương vô cùng.
Mấy đứa trẻ bị thu hút bởi khí chất ôn hoà dịu dàng của Nhạ Nhạ nên đều chập chững bước tới muốn được cậu ôm vào lòng. Cậu thụ sủng nhược kinh, nhẹ nhàng ôm mấy đứa nhóc tì vào lòng, hỏi han đôi câu. Bọn nhóc con còn vương rõ mùi sữa thơm ngào ngạt, khiến Nhạ Nhạ càng thêm thích.
“Chú ơi, chú từ đâu đến vậy ạ?”
“Chú từ trong thành phố đến. Chú mang theo rất nhiều kẹo. Mấy đứa có thích không?”
Mấy đứa nhóc tay cầm viên kẹo sữa, gật gật đầu. Ánh mắt tròn thơ ngây long lanh, mang đậm sự trong trẻo.
Trạch Đường Xuyên có vết sẹo ngang mặt, khí thế lại lạnh lùng xa cách. Có đứa nhỏ hơi sợ hãi tụt lại phía sau Thuỷ Du và Hàn Mạc. Nhưng cũng có đứa gan lớn chạy lại chào hỏi, còn giơ tay xin kẹo.
“Cháu … chào chú ạ… kẹo kẹo…”
Trạch Đường Xuyên cố gắng khống chế cơ mặt của mình sao cho nó nhu hoà hết sức có thể. Hắn biết nhan sắc khí chất của mình chắc chắn không được lòng trẻ con. Nếu thế thì hắn cũng gắng gượng làm bản thân có thể bình thường, dễ gần.
“Chú có kẹo đây.”
Trạch Đường Xuyên vừa nói vừa móc từ trong túi ra mấy viên kẹo sữa. Đây là Nhạ Nhạ lúc nãy đã nhét vào trong túi của anh. Quả nhiên đám nhóc con thấy anh có kẹo, lập tức lon ton lại gần, bám lấy chân anh. Tựa như người sợ lúc nãy không phải bọn nó vậy.
Trạch Đường Xuyên thấy nhiều thiên thần bảo bối xung quanh mình như vậy thì vô cùng bối rối. Hắn chưa bao giờ phải tiếp xúc với nhiều trẻ con như thế. Khác với kí ức của hắn trước đây, những đứa trẻ họ hàng khá ồn ào có khi tinh nghịch quá đáng. Nhưng những đứa trẻ ở đây lại vô cùng ngoan ngoãn, hai mắt long lanh nhìn hắn. Dù tim Trạch Đường Xuyên có làm bằng sắt cũng không chống cự nổi.
Hoàng Vân nhìn phản ứng lóng ngóng đáng yêu của con mình thì vui mừng tột độ. Bà vẫn mong con mình có thể hoà hợp với con nít, như thế thì việc nhận nuôi sẽ dễ dàng hơn.
Ở đây không chỉ có trẻ lớn mà còn có cả trẻ sơ sinh. Mấy bé có cha mẹ mất hoặc cha mẹ không đủ điều kiện nuôi bị bỏ lại trước viện vô cùng tội nghiệp.
“Anh, anh nhìn nè.”
Nhạ Nhạ chỉ vào một bé trai tầm một tuổi đang dựa vào gối bông, tay cầm bình sữa hút chụt chụt ngon lành. Cậu bé trộm vía trông rất trắng trẻo bụ bẫm, ăn uống ngon lành vô cùng. Cái đầu trọc lốc loe hoe vài cộng tóc tơ vàng vàng.
“Thằng bé ăn sữa trông ngon lành quá.”
“Nó tên A Bảo, đến viện chưa được hai tháng, cũng đã một tuổi rồi. Trộm vía thằng bé ăn được uống được lắm. Bé bình thường ngày chỉ có hai bình, A Bảo tận ba bình lận. Nhưng mà hơi thiếu chất nên tóc hơi ít.”
Trạch Đường Xuyên cũng chú ý đến cậu bé có tư thế uống sữa bá đạo này. Bé cũng chú ý đến anh. Thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt như thế, cậu bé lập tức nhổ núm cao su ra.
“Aaa… aaa…aa.”
A Bảo giơ bình sữa chỉ còn một nữa về phía họ. Thuỷ Du liền bật cười.
“Thằng bé đây là…?”
“Nó nhường sữa của mình cho các con đấy. Thằng bé này cũng kì lạ, mỗi lần có người nhìn chằm chằm nó lúc ăn nó đều giơ bình sữa ra nhường người ta. Bị bạn cùng phòng giành ăn mấy lần rồi đấy. Mặc dù ăn chưa no nhưng vẫn sẵn sàng nhường đồ ăn.”
Nhạ Nhạ lại gần A Bảo. A Bảo càng hưng phấn hơn, liên tục giơ bình sữa đến trước mặt anh, ý bảo anh mau uống đi. A Bảo biết đói bụng sẽ khó chịu, sẽ khóc a.
Hạ Chi Nhạ quỳ xuống, cầm tay bé con. Đôi tay bé thật mềm mại làm sao, ngón tay ngắn cũn cỡn, lại còn mềm mụp. Bàn tay nhỏ xíu xiu, cậu không tưởng được bàn tay trẻ con lại nhỏ xíu như thế.
“Con cho ta sao?”
Không biết bé có hiểu gì không nhưng gật đầu rất khí thế. A Bảo vỗ bụng mình bộp bộp ý bảo mình no rồi, anh uống đi.
Nhạ Nhạ xoa mái tóc tơ của bé.
“Con uống đi. Chú không đói. Con uống ngoan nhé.”
Bé con nghe vậy thì cũng đút lại núm vú vào miệng mình hút tiếp. Vẻ mặt cực kì thoả mãn tỏ vẻ ta đây rất thích.
Trạch Đường Xuyên cũng như Nhạ Nhạ đều thấy thích A Bảo rất nhiều. Anh đến gần cậu bé nhưng cậu bé không hề tỏ ra sợ hãi vết sẹo lớn trên mặt anh. Thậm chí còn tự tin nhoẻn miệng cười với anh nữa.
Hai người câu được câu không nói chuyện với cậu bé. Không biết A Bảo nghe hiểu không nhưng liên tục gật đầu hưởng ứng. Người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng đây là gia đình ba người nữa.
Hoàng Vân và mẹ Thẩm thấy vậy thì nhìn nhau gật đầu. Xem ra duyên phận của cả hai đến rồi. Cũng không phải tìm đâu xa nữa.