Trạch Đường Xuyên trên đường về đã gọi điện nói với mẹ mình chuyện hai người hôm nay đón A Bảo về. Chuyện có hơi đột ngột nên cả hai gia đình còn chưa kịp chuẩn bị gì cả, chỉ có thể vội vội vàng vàng đi đến nhà của hai chồng chồng.
Lão gia tử ngồi ở vị trí chủ vị, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài, ánh mắt có hơi nôn nóng.
“Hừ, hai đứa này đúng là. Việc lớn như thế cũng không nói trước. Nói đón là đón, chúng ta còn chưa chuẩn bị cái gì để ra mắt cháu nội đâu.”
Mấy ông con trai gật gù đồng ý. Chuyện đón A Bảo về đúng là đột ngột quá, họ không kịp mua lễ vật ra mắt cháu. Trong mắt bọn họ ngày đón A Bảo về nhà phải tổ chức tiệc long trọng nhất.
Hoàng Vân và mẹ Thẩm hiểu hết mọi chuyện, bất lực khuyên cánh đàn ông trong nhà.
“Ba, chuyện này cũng không có cách nào khác. Con nghe Đường Xuyên nói là A Bảo khóc quá. Haiz, vốn dĩ chúng ta định một thời gian nữa mới đón con về. Ai ngờ bé lại quấn hai ba đến như vậy. Nên hôm nay mới bất đắc dĩ đưa về luôn.”
“Thủ tục đã xong hết chưa?”
“Mọi thủ tục đã giải quyết xong rồi ạ.”
Bíp…
Tiếng còi xe ô tô vang lên ngoài cổng. Người đang ngồi trong phòng cũng không ngồi yên lập tức bước ra cửa đón.
Trạch Đường Xuyên bước xuống trước, đưa tay đỡ lấy Nhạ Nhạ đang bế con mình. Tài xế và vệ sĩ thì xách theo đồ của bé con vào nhà theo sắp xếp của hai mẹ.
A Bảo lúc nãy khóc một trận, bây giờ cả người hơi mệt tựa đầu vào vai ba ba. Tay ôm chặt cổ ba, đôi mắt cũng hơi lim dim. Tuy là cố sức mở mắt để nhìn hoàn cảnh sống mới xa lạ nhưng dường như hai mí mắt cứ muốn đánh vào nhau.
Nhạ Nhạ vỗ lưng con cũng cảm nhận được A Bảo muốn ngủ rồi lập tức thủ thế với người trong nhà. Ra tín hiệu nhỏ tiếng cho bé ngủ.
Nhạ Nhạ theo hướng dẫn của mẹ nhẹ nhàng đặt A Bảo vào trong cũi em bé. Cũng may hai người có chuẩn bị trước nên có sẵn một ít đồ rồi, ngày mai chỉ cần mua thêm một ít nữa thôi.
Đợi A Bảo an tĩnh ngủ ngoan trong cũi, cái bụng nhỏ hơi phập phồng theo hơi thở, Nhạ Nhạ và Trạch Đường Xuyên mới đi ra phòng khách nói chuyện với mọi người.
“Lúc nãy thằng bé khóc dữ như thế có sao không? Hay mời bác sĩ qua xem sao?”
“Lúc nãy ở viện đã có bác sĩ xem qua rồi ạ. Ngoại trừ hơi mệt thì không sao ạ.”
“Lần đầu tiên thằng bé về nhà. Chúng ta vẫn chưa chuẩn bị quà cho nó. Các con có định tiệc ra mắt với người khác hay không?”
Nhạ Nhạ và Trạch Đường Xuyên quả thực có suy nghĩ về chuyện này. Trong thâm tâm của họ, một nửa muốn một nửa lại không muốn.
Muốn tổ chức vì có thể công bố thân phận của A Bảo với người trong giới. Dù cho A Bảo chỉ là con nuôi nhưng anh và Nhạ Nhạ cũng phải chứng thực thân phận cho con, không để A Bảo bị thiệt thòi.
Nửa không muốn vì hai người sợ A Bảo còn nhỏ quá, sẽ dính vào đàm tiếu của thiên hạ. Trong giới thượng lưu này, một lời nói cũng đủ để giết chết người ta.
“Tổ chức đi. A Bảo trở thành người của Trạch gia, vẫn nên cho người khác biết. Tương lai sau này A Bảo có Trạch gia Thẩm gia bảo vệ, sẽ không ai có thể nói cái gì cả.”
Lão gia tử đã lên tiếng. Tất nhiên tiệc phải tổ chức. Đám người Trạch gia Thẩm gia cũng không quay về nhà mà cùng ngồi chờ bé con thức dậy. Dẫu sao đã mắc công tới thì cũng phải chào cháu mình một tiếng chứ nên họ quyết định chờ cháu mình dậy luôn.
Trong thời gian đó, Hoàng Vân và mẹ Thẩm đi mua đồ đạc cho A Bảo. Hai chồng chồng Trạch Đường Xuyên có mua nhưng rốt cuộc vẫn là không có kinh nghiệm nên thiếu vài món. Nên để hai người từng trải như hai bà mua thì tốt hơn.
Trước giờ ăn tối, cuối cùng bé con cũng tỉnh dậy.
Bé chớp chớp đôi mắt to của mình nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt. Đôi mắt rưng rưng lo lắng, tay đút vào họng mút mút, cuối cùng vì không thấy ai nên bắt đầu oà khóc lên.
“Oa ……HuHuHuhuuuuuu….”
“Ba lớn đây con.”
Trạch Đường Xuyên nghe thấy tiếng khóc, lập tức từ phòng làm việc đi qua. Anh ngồi xuống giường ôm A Bảo vào vỗ về.
A Bảo thấy có người quen đến thì sung sướng, nước mắt như cái vòi nước đóng lại, không chảy ra giọt nào nữa. Bé ủn cả thân thể tròn vo vào trong lòng Trạch Đường Xuyên, tìm một vị trí thoải mái để nằm, sau đó ngửa cổ lên nhìn hắn.
“Ya… ya…”
Vừa nói chuyện, A Bảo vừa vỗ vỗ bụng mình, í nói là con đói rồi. Ánh mắt A Bảo ngây thơ như vì sao sáng khiến Trạch Đường Xuyên muốn nhũn cả tim. Anh sờ nhẹ lên chóp mũi của con, trêu đùa.
“Bảo bối đói rồi, muốn uống sữa đúng không?”
“Ya… ya… ya…”
Nghe đến sữa, A Bảo như bắt trúng vàng, nắm đấm nhỏ giơ giơ, tỏ vẻ thích ý. Trạch Đường Xuyên buồn cười không thôi. Điểm này y hệt Nhạ Nhạ nhà anh. Đúng là cha con có khác.
Trạch Đường Xuyên nắm tay bé con dắt đi. A Bảo biết chập chững đi được rồi nên không thích người ta bế. Bé đi theo ba lớn của mình ra phòng khách, thấy nhiều người như vậy thì cũng bắt đầu biết sợ, ôm chặt chân Trạch Đường Xuyên, mặt cũng chôn vào chân anh. Ta không thấy các người, các người cũng không thấy ta.
“A Bảo dậy rồi hả con? Lại ăn trứng sữa này.”
Nhạ Nhạ lúc này bưng bát trứng sữa thơm lừng từ nhà bếp đi ra. A Bảo nghếch cái mặt ra, cái mũi hít lấy hít để hương thơm.
Bé nhìn nhìn phòng khách rồi đánh giá tình hình. Bên kia có ba nhỏ và trứng sữa nhưng lại có nhiều người lạ nhìn bé quá. Bé có nên qua hay không? Cuối cùng mùi thơm hấp dẫn của món ăn dặm cũng chiến thắng, A Bảo nắm ngón tay Trạch Đường Xuyên lôi lôi kéo kéo anh đi về phía Nhạ Nhạ. Lúc sắp tới nơi, bé con mới thả tay Trạch đường xuyên, lao vào lòng ba nhỏ mình. Cơ thể bé con mũm mỉm, uốn éo tới lui, chỉ vào bát trứng sữa.
“Ya… ti ta…ba…”
Ý là mau cho con ăn đi.
Đám người lớn đang ngồi quan sát lúc này tim đều tan chảy cả ra. Lão gia tử từ trong túi móc ra một phong bao lì xì đỏ chót, dày thật là dày, đưa về phía bé con.
A Bảo thấy bao lì xì thì vui mừng thích thú. Bé biết cái này, cái này chính là thứ tốt a. Dù cho bé không biết nó tốt chỗ nào cả.
“Nào, nói gì với ông cố nào?”
Nhạ Nhạ lay lay bé con ở trong lòng.
“Đây chính là ông cố của A Bảo, là người vô cùng thương A Bảo đó.”
A Bảo đắn đo suy nghĩ, cuối cùng lấy hết can đảm chập chững bước tới, khoanh tay ạ rõ ta.
“Ạ… ya….”
Sau đó bé mới đưa hay tay nhận lì xì.
Ngoan quá.
Đó là điều mà mọi người đồng loạt nghĩ đến. Lão gia tử vẻ mặt rạng rỡ như hoa gật gù, sờ sờ đầu cháu cố của mình. Cháu mình ngoan như vậy, lão Vương hàng xóm làm sao sánh bằng được.
Mọi người thấy vậy cũng lần lượt lấy lì xì dụ dỗ bé con. A Bảo thấy mình được thương như vậy thì thích chí “ạ” một vòng cực kì hưng phấn, hầu bao thu về cũng đầy túi. Mặt mày hồng hào rực rỡ ngồi trên ghế để ba nhỏ đút ăn dặm. Sức ăn của bé cũng khiến mọi người kinh ngạc a. Cũng may Trạch Đường Xuyên giải thích là bình thường nên mọi người mới yên tâm, chỉ sợ A Bảo trúng thực mà thôi.
Người lớn vừa ngắm bé con ăn vừa nói chuyện với nhau.
“Tên của bé, các con đã nghĩ ra chưa?”
“Con và Nhạ Nhạ đã quyết định rồi ông. Bé tên là Trạch Chi Bảo.”
Trạch Chi Bảo - chính là bảo bối. Mong con hạnh phúc mà lớn lên.