Hôn lễ giữa Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ được tổ chức trên một đảo tư nhân. Hạ Chi Nhạ cũng là lần đầu tiên được đến hòn đảo này. Biển xanh biếc như ngọc, sóng thổi rì rào, cát trắng xinh đẹp. Toà nhà Trạch gia được xây dựng vô cùng khang trang tráng lệ. Hôn lễ sẽ được diễn ra trong đó.
Tất cả hoà quyện vào với nhau tạo nên một bức tranh xinh đẹp.
Cả hai cùng với đội ngũ thiết kế xây dựng đến trước ba ngày để lắp đặt, chuẩn bị cho lễ cưới. Càng nhìn hội trường càng được hoàn thiện, trái tim Nhạ Nhạ càng đập mãnh liệt. Chỉ ít ngày nữa thôi, cậu sẽ nắm tay anh tiến vào lễ đường. Nghĩ đến đây tự dưng cậu lại xoắn xuýt đỏ mặt không thôi.
Nếu để Đường Xuyên biết, anh khẳng định sẽ trêu cậu đến chết mất. Không cho anh biết đâu. Nhưng Trạch Đường Xuyên đứng bên cạnh chỉ đạo nhìn thấy cậu ngượng ngùng cuối đầu cũng biết cậu đang nghĩ gì, chỉ là hơi đông người không tiện trêu chọc mà thôi.
Tin tức hôn lễ hoành tráng được Trạch gia thả ra ngoài khỏi nói đã gây nên xôn xao thế nào. Người được mời thì xúng xính quần áo dự tiệc, kẻ không được mời thì tìm mọi cách để lấy thiệp mời. Cũng không thiếu kẻ chết tâm leo lên cửa cao sang, cũng có người ghen tị đến nổ mắt.
Trạch Đường Nghinh im lặng ngồi trong phòng của mình. Cô được ông nội cho phép về tham dự lễ cưới của anh trai, tất nhiên là phải ngoan ngoãn. Cô cũng không dám gây chuyện, những ngày tháng sống ở nước ngoài không có sự che chở của Trạch gia đã khiến cô ăn nhiều khổ rồi. Cô thật sự rất sợ a.
Bất quá, định kiến của Trạch Đường Nghinh dành cho Hạ Chi Nhạ vẫn không hết. Nếu không phải tại hắn ta, cô làm sao bị đày ra tận nước ngoài chứ. Cha cô Trạch Đường Vũ cũng không phải ngồi tù mọt gông. Nhưng lúc này hắn ta được cả nhà che chở, cô cũng không dám nói gì. Nhưng nếu để Hạ Chi Nhạ mất mặt trước quan khách trong tiệc cưới, chắc chắn hắn ta sẽ bị từ bỏ. Đến lúc đó,….
Ngày diễn ra hôn lễ trời cũng chiều lòng người. Ánh nắng vàng nhẹ, lại có gió hiu hiu thổi nhẹ. Hạ Chi Nhạ mặc lễ phục màu đen ngồi trong phòng chờ mà thở mấy hơi liền. Cậu run lắm a. Không chỉ run vì lần đầu xuất hiện trước mặt nhiều người mà còn run vì giây phút quan trọng của cuộc đời mình.
Trạch Đường Xuyên ngồi bên cạnh nắm chặt bàn tay đang run nhẹ của cậu.
“Anh, anh nói xem, nếu em vấp té trong lúc đi thì sao?”
“Nếu em làm rơi nhẫn thì sao? Nó có phải điềm hung không anh?”
“Lỡ lát nữa em tiếp khách nói điều gì không phải thì sao giờ? Anh lúc đó phải chặn em lại đấy.”
Hạ Chi Nhạ càng hỏi càng rối. Trạch Đường Xuyên chỉ đành ôm cậu vào lòng an ủi. Mọi chuyện đã có anh lo, cậu sẽ làm tốt thôi.
“Hai chú rể bước ra ngoài nhé. Đến giờ lành rồi.”
Ở ngoài lễ đường, chủ hôn Vi Tiếu Anh đang đọc lời mời. Trạch Đường Xuyên nắm chặt tay Hạ Chi Nhạ dẫn cậu bước trên thảm đỏ, tiến thẳng vào lễ đường. Vẻ mặt anh tràn ngập hạnh phúc, tựa như người trong tay anh đây chính là may mắn lớn nhất đời anh.
Hạ Chi Nhạ cũng nắm chặt tay chồng mình, ánh mắt loan loan hạnh phúc. Hoá ra bước vào lễ đường, thề nguyện cùng người mình yêu, trao nhau chiếc nhẫn cưới là việc hạnh phúc như thế.
Con đường rải đầy hoa mà hai người đang đi phía trước đây chính là hạnh phúc mà hai người nắm giữ và vun đắp cho sau này.
Khách khứa nhìn hai chú rể tay trong tay tình nùng ý mật thì không khỏi cảm thán. Rốt cuộc kẻ nào nói Hạ Chi Nhạ không được lòng Trạch gia. Hôn lễ to như thế này, chẳng khác nào muốn thông báo cho toàn thế giới Trạch gia đường hoàng rước Hạ Chi Nhạ vào cửa cả, Hạ Chi Nhạ được người Trạch gia yêu thương.
Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ đứng đối diện nhau mỉm cười thật đẹp. Cả hai nói với nhau lời thề nguyện chung thuỷ suốt cuộc đời.
Lúc Hạ Chi Nhạ run run đeo nhẫn cho Trạch Đường Xuyên. Nước mắt cậu bỗng nhiên lăn dài xuống. Cậu không ngờ có một ngày mình lại sống trong hạnh phúc như thế này. Có nhiều lúc đang ngủ cậu lại tưởng thực tại là mơ, phải ôm Trạch Đường Xuyên vào lòng mới thấy an tâm, mới biết được những điều này hoàn toàn là sự thật.
Trạch Đường Xuyên vội vã lau nước mắt cho cậu. Tay anh chậm rãi đeo vào ngón tay cậu chiếc nhẫn kim cương sáng loáng.
Mọi lời thề ước đều không sánh bằng tình cảm của đôi ta dành cho nhau.
Trong khi khách khứa nâng ly chúc mừng cho đôi trẻ thì ở phòng kĩ thuật, Trạch Đường Nghinh bị bắt tại trận làm việc xấu, bị trói gô vào trong góc. Cô dự định in ảnh của Hạ Chi Nhạ cùng Quả Tông Tông sau đó chiếu lên màn hình lớn khiến anh ta mất mặt.
Người bạn phụ trách phòng kĩ thuật là bạn đại học của cô nên cô ta đinh ninh mình không bị ai phát hiện. Ai ngờ, còn chưa kịp làm gì đã bị tóm sống tại trận.
Trạch Đường Xuyên dẫn theo Hạ Chi Nhạ đi khắp các bàn mời rượu. Thư kí Trương nhìn anh gật đầu, anh liền hiểu chuyện đã thành. Ngày vui của anh không thể để mấy con ruồi phá hoại được.
Kết thúc buổi hôn lễ, Hạ Chi Nhạ mệt đến ngất ngư. Cậu không thể ngờ chỉ một đám cưới thôi mà có thể hành xác như vậy. Vui thì cũng vui mà mệt thì mệt thật đó.
Hạ Chi Nhạ tắm rửa xong nằm trên giường như một viên kẹo bông mềm mại. Trạch Đường Xuyên ngồi bên cạnh xoa bóp phần lưng cho cậu.
“Anh hôm nay đi cả ngày có đau chân không anh? Em xoa bóp chân cho nhé.”
“Không, chân anh không đau nữa rồi. Chỉ mệt em thôi.”
“Em thì mệt gì chứ. Anh biết không, hôm nay em vui lắm.”
Miệng thì nói là không mệt nhưng giọng cậu nhỏ dần rồi cuối cùng tắt lịm đi. Hai mắt nhằm nghiền lại, đôi môi khẽ hé, hơi thở đều đều. Mệt đến mức ngủ luôn rồi.
Trạch Đường Xuyên hôn cái chóc lên môi cậu. Hôm nay cho em nợ, hôm khác anh đòi. Rồi lại hôn thêm một cái nữa. Nếu không phải sợ đánh thức cậu, anh đã đè xuống hôn liên tiếp mấy cái rồi.
Trong khi Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ chăn ấm đệm êm thì Trạch Đường Nghinh lúc này sợ hãi co cụm vào một góc, đứng trước mặt cô ta chính là Hoàng Vân.
Đối với người cháu gái này, Hoàng Vân coi như đã hết tình cảm. Cô ta ích kỉ xấu xa giống y hệt cha của cô ta vậy.
“Bác gái, bác tha cho con đi. Con sẽ không bao giờ trở lại A quốc làm phiền hai người nữa.”
Trạch Đường Nghinh hối hận rồi. Con người là như vậy. Cô có bị điên hay không. Lúc này cô mới nhớ tới lần đó. Trước khi tham dự lễ cưới, cô có đến thăm tù cha mình. Nghe ông ấy nói vài câu, cô liền đi làm chuyện này. Tất cả là tại ông ta, tại ông cha không nên nết của cô.
Chỉ lúc phải trả giá mới thấy hối hận, không thì thôi.
Hoàng Vân cười khinh bỉ nhìn đứa cháu gái mình từng tự tay chăm bẵm này. Yêu thương sủng ái có thừa, cuối cùng tâm tính xấu xa đi vào con đường sai lầm giống y hệt cha nó.
“Ngươi chuẩn bị hầu toà đi. Luật sư Trạch gia đã chuẩn bị hết tài liệu rồi.”
“Không… bác gái… bác gái tha cho con. Con xin bác mà.”
Trạch Đường Nghinh không muốn ngồi tù. Cô còn tuổi xuân phơi phới, cô không muốn chôn thây ở trong tù.
Tiếng la hét của cô ta ầm ĩ khắp nơi nhưng cuối cùng không một ai đáp lại cả.
Người làm điều xấu xa, cuối cùng cũng phải trả giá.