Trạch Đường Xuyên dự định đi tuần trăng mật ở nước ngoài. Theo hắn biết thì Nhạ Nhạ chưa bao giờ ra nước ngoài, hắn muốn nhân dịp này đưa cậu đi thăm thú khắp nơi. Hơn nữa, đợt này Hạ Chi Nhạ có hẹn đến B Quốc thiết kế cho khách hàng, Trạch Đường Xuyên không chịu nổi cảnh vắng vẻ nên muốn đi theo.
Bất quá kế hoạch của hắn đổ bể khi công ty vướng một dự án lớn trọng điểm.
“Nhạ Nhạ, xin lỗi em. Chuyến này không đi cùng em được. Em qua đó đừng cố sức làm việc, nhớ ăn uống đầy đủ đó.”
“Em biết rồi mà. Từ hôm qua anh đã dặn em nhiều lần rồi.”
Hạ Chi Nhạ mang theo hành lý đặt trên ô tô chuẩn bị ra sân bay. Trạch Đường Xuyên thật sự không nỡ, anh muốn 24/24 dính lấy cậu. Nhưng cuối cùng cũng phải tách ra. Thật ra, anh hơi lo khi cậu lần đầu đi nước ngoài, nhưng cũng may Hoàn Vũ Cư và một nhân viên đi cùng.
“Được rồi. Em tuyệt đối sẽ không gầy đi cân nào đâu mà. Anh cũng không được gầy đi đâu đấy.”
Nhạ Nhạ rướn người hôn lên đôi môi của anh, sau đó ngại ngùng quay người bỏ chạy để lại sau lưng tiếng cười khúc khích.
Cậu vừa đi khuất bóng thì Trạch Đường Xuyên đã thấy nhớ cậu da diết rồi. Hắn gãi gãi đầu. Đúng là yêu vào thì lú cả ra mà.
B quốc lúc này đang vào mùa đẹp nhất. Hàng lá phong đỏ rực như nhuộm cả một thành phố đỏ tươi xinh đẹp. Hạ Chi Nhạ trên ô tô về khách sạn mà muốn choáng ngợp trước vẻ đẹp này. Cậu lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình, gửi qua cho Trạch Đường Xuyên. Anh không đi được, cậu muốn chia sẻ chút ít niềm vui cho anh.
————————————————————
Trạch Đường Xuyên vừa kết thúc cuộc họp với đối tác thì nhận được tin nhắn của Hoàn Vũ Cư.
“Có người đào góc tường nhà mày rồi. Khách hàng lần này của tao là một cao phú soái chính hiệu. Có vẻ như cậu ta rất thích Nhạ Nhạ đó.”
Trạch Đường Xuyên nhìn tin nhắn mà máu dồn lên não. Sao mới chỉ có một ngày hắn không ở bên mà đã có kẻ tăm tia vợ của hắn vậy?
Bên B quốc, Hạ Chi Nhạ đang mười phần nhiệt tình giới thiệu các bảng thiết kế với khách hàng của mình - Lý Bá Phong.
Lý Bá Phong quả nhiên như lời Hoàn Vũ Cư nói. Cao ráo, đẹp trai, còn trẻ đã điều hành một công ty khá có tiếng ở B quốc. Đặc biệt, hắn đã công bố mình là gay từ lâu. Nhìn ánh mắt chăm chú đầy thu hút của Lý Bá Phong với Hạ Chi Nhạ, Hoàn Vũ Cư có thể chắc chắn tên này trúng tiếng sét ái tình với bạn mình rồi.
Hạ Chi Nhạ từ khi kết hôn rồi có sự nghiệp riêng càng thêm hút mắt người khác. Khí chất tự tin phóng khoáng, vẻ ngoài sáng sủa lại có chút dễ thương. Những điều này đã hạ gục Lý Bá Phong ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Tên đó không nhìn thấy nhẫn cưới trên tay em ấy sao? Mù rồi à?”
“Tất nhiên là có. Cái nhẫn mày mua to tổ bố như thế. Quan trọng là hắn muốn hay không thôi.”
Trạch Đường Xuyên bên này đã nghiến răng kèn kẹt. Người của hắn mà cũng dám mơ tưởng. Đợi xong dự án này đi, hắn sẽ cho tên đó biết như thế nào là lễ độ.
Hoàn Vũ Cư bên này nhận uỷ thác của bạn mình thì liên tục ngăn chặn Lý Bá Phong xin thông tin liên hệ riêng với Hạ Chi Nhạ. Dù sao chuyến công tác lần này cũng là anh chỉ định Hạ Chi Nhạ đi, nếu cậu ấy bị con sói nào thích hắn sẽ bị Trạch Đường Xuyên cạo đầu mất.
Hạ Chi Nhạ dường như cũng nhận ra người đối diện có ý với mình nên cố gắng tránh né những câu hỏi riêng tư, chỉ tập trung vào công việc.
Lý Bá Phong nở nụ cười thân sĩ hữu lễ, khiến người khác rất khó bắt bẻ. Khó khăn lắm mơid gặp được người vừa ý, ai ngờ đã là hoa có chủ. Nhưng hắn không tin, với mị lực của mình, lại không thể khiến cho người đối diện rung động được.
“Lần này bản thiết kế rất hợp ý tôi. Mong rằng quá trình thi công cũng diễn ra suông sẻ.”
Lý Bá Phong giơ tay ra trước mặt Hạ Chi Nhạ nhưng Hoàn Vũ Cư đã nhanh chóng chen lên bắt lấy tay hắn.
“Hợp tác vui vẻ.”
Lý Bá Phong cũng không hề khó chịu, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Chi Nhạ nở một nụ cười tươi roi rói với cậu. Không sao, con mồi vẫn còn ở sẵn đấy. Hắn sẽ từ từ bắt.
Về đến khách sạn, Hạ Chi Nhạ liền phân vân không biết có nên kể chuyện này cho Trạch Đường Xuyên nghe không thì đã nhận được cuộc điện thoại từ A Quốc.
“Anh nghe nói có kẻ trồng cây si em rồi. Nhạ Nhạ của anh quả nhiên là châu báu, đi đâu cũng có kẻ thích cả.”
Giọng điệu chua lè lẹt mà vẫn cố khen cậu. Hạ Chi Nhạ phấn khích cuộn tròn trong chăn. Nghe anh ghen khiến cậu cảm thấy vui mừng.
“Anh ghen lắm hả? Em nghe cả một hũ giấm đổ ra kìa.”
“Sao lại không ghen cho được. Vợ anh bị ket khác nhòm ngó, anh ở nhà lòng như lửa đốt rồi.”
Trạch Đường Xuyên thẳng thắng thừa nhận mình đang ghen. Hắn muốn cho cậu biết hắn yêu cậu đến mức nào mới ghen như thế. Quả nhiên bên kia lập tức truyền đến tiếng cười khúc khích của Hạ Chi Nhạ.
Trạch Đường Xuyên nghe mà hưng phấn khắp cả người, tiểu huynh đệ cũng rục rịch không nghe lời. Giọng hắn khàn khàn đi, âm thanh trong điện thoại càng thêm quyến rũ.
“Em nói xem. Tên đó có đẹp bằng anh không, có cao lớn như anh không?”
Nghe giọng của Trạch Đường Xuyên, Hạ Chi Nhạ liền biết ông chồng mình đang trong trạng thái như thế nào rồi. Dù sao cũng là cặp chồng chồng già, cậu kéo chăn che đi gương mặt đỏ lừ của mình.
“Em không biết. Em không nhìn rõ người đó. Trong mắt em chỉ có anh mà thôi.”
Câu trả lời lập tức lấp đầy trái tim Trạch Đường Xuyên. Hắn càng trở nên phấn khích hơn. Trạch Đường Xuyên chưa bao giờ nghĩ mình lại quan trọng chuyện tình dục như vậy. Trước kia khi chưa gặp được Nhạ Nhạ, hắn chỉ định tìm một người bạn giường, quan hệ tình tiền là được. Nhưng từ khi có Nhạ Nhạ rồi, hắn cảm thấy bản thân mình bị cậu khai phá rất nhiều giới hạn.
Rõ ràng trước hôm cậu bay có làm một đêm lên bờ xuống ruộng rồi nhưng bây giờ chỉ cần nghe giọng của cậu, hắn lại như được tiêm thuốc kích dục.
“Nhạ Nhạ, em chứng minh đi. Chứng minh em yêu anh đi.”
Mặt Hạ Chi Nhạ đỏ đến lợi hại. Đây là câu Trạch Đường Xuyên hay dùng để trêu cậu mỗi khi hai người quấn lấy nhau trên giường. Lần nào cậu cũng vừa nói yêu anh vừa khóc chút chít, lúc đó anh mới tha cho cậu.
Trạch Đường Xuyên gợi mở làm Hạ Chi Nhạ tự dưng cũng có chút muốn muốn. Máu cậu dâng khắp cả người, trong phòng bật điều hoà thế nhưng cậu lại thấy nóng trong người quá trời. Hai chân cũng tự động xoắn hết vào nhau.
Nghe hơi thở nặng nề của vợ mình trong điện thoại, Trạch Đường Xuyên cũng biết cậu ham muốn rồi. Giữa hai người yêu nhau quả thực rất dễ củi khô bốc lửa. Chỉ cần vài lời tình ái mặn nồng quyến rũ sẽ dễ dàng khiến đối phương nảy lên hứng thú.
“Nhạ Nhạ, Nhạ Nhạ cũng muốn anh sao?”
“Không có. Làm gì có.”
Nói là không có nhưng giọng của cậu đã nức nở hoà lẫn với tiếng khóc rấm rức khó chịu. Chân cứ tiếp tục chà sát vào nhau. Cả người bức rức, ước gì có Trạch Đường Xuyên ở đây thì tốt biết mấy.
Người ở đầu dây bên kia cười khẽ. Anh nhẹ nhàng nói vài câu rồi thở dốc rất nhanh đã dẫn cậu vào con đường u mê không lối thoát.
Bên này hai vợ chồng quấn quýt như keo sơn thì bên kia, Lý Bá Phong vò nát tấm ảnh chụp chung của Hạ Chi Nhạ và Trạch Đường Xuyên được đăng lên báo. Con mồi có độ khó càng cao, càng kích thích a.