Trạch Đường Xuyên dự định tổ chức hôn lễ, một hôn lễ thật hoành tráng. Lần trước hai người tuỳ tiện kết hôn rồi kí một cái hợp đồng đã khiến anh hối hận không thôi.
Bây giờ hai tờ hợp đồng đã yên vị trong máy cắt giấy, giấy đăng kí kết hôn thì được Trạch Đường Xuyên lồng khung kính treo trên đầu giường. Nhưng chung quy lại vẫn thấy thiêud cái gì đó.
“Thiếu ảnh cưới, thiếu hôn lễ, thiếu chính thức ra mắt bạn bè họ hàng. Mày nghĩ xem, Nhạ Nhạ gả cho mày chỉ việc xách va li vào ở mà thôi. Không thấy cậu ấy thiệt thòi à.”
Nói gì thì nói, đám cưới trong giới thượng lưu vẫn rất là quan trọng. Dù cho Trạch Đường Xuyên đeo nhẫn và cố tình rêu rao mình và vợ yêu nhau như thế nào nhưng chỉ cần không có lễ cưới, không có thông tin chính thức, nhiều người vẫn vin vào đó nghĩ rằng anh không hài lòng với cuộc hôn nhân này. Ngày ngày nghĩ cách trèo lên giường của anh, không muốn làm phu nhân Trạch thị thì cũng mong làm tiểu tình nhân.
Hừ, giường của anh có Nhạ Nhạ rồi. Mấy người cứ mơ đi. Suốt ngày làm phiền anh với vợ ân ái, có biết vì việc này mà Hạ Chi Nhạ giận anh mấy lần rồi không hả.
Vì thế đêm đó, khi Hạ Chi Nhạ lăn lộn trên giường của hai người thì Trạch Đường Xuyên tiến đến vuốt ve cậu mấy cái mới hỏi.
“Nhạ Nhạ, em nghĩ chúng ta nên tổ chức lễ cưới ở đâu? Em thích tổ chức ngoài trời hay trong khách sạn?”
Hạ Chi Nhạ há hốc mồm cố gắng tiêu hoá mấy lời anh nói. Lễ cưới? Sao tự dưng đột ngột như thế?
Thật ra cậu cũng có từng nghĩ đến việc này. Nhưng dạo này công việc của anh bận rộn vì dự án sắp lên kệ, lại thêm hai người là đàn ông nên cậu cũng không quan trọng lắm mấy cái tiểu tiết. Nghĩ thầm mình và anh sống chung như vậy thêm tờ giấy đăng ký kết hôn là được rồi.
Nhưng lúc này Trạch Đường Xuyên lại chủ động đề cập đến khiến Hạ Chi Nhạ cũng có chút mong chờ. Anh lấy máy tính bảng ra bấm bấm cho cậu xem mấy chỗ chuyên tổ chức lễ cưới.
Hạ Chi Nhạ vừa lướt xem mấy chỗ vừa hỏi.
“Sao đột ngột thế anh?”
“Anh định cuối năm mới tổ chức nhưng nghĩ đến cuối năm em có cuộc thi thiết kế quan trọng nên thôi. Vậy chi bằng bây giờ tổ chức. Anh nhờ mẹ xem ngày rồi. Ngày này hai tháng nữa là ngày đẹp đó. Lúc đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ thật lớn, mời thật nhiều khách khứa và đơn vị truyền thông. Như vậy cả thế giới liền biết em là vợ của anh. Sẽ không một tên nào dám tới tranh giành cả.”
Hạ Chi Nhạ không biết từ lúc nào Trạch Đường Xuyên lại giỏi nói ngọt như vậy. Mấy lời của anh đâm thẳng vào trái tim cậu khiến nó ngất ngây. Đã là vợ chồng già rồi mà thỉnh thoảng anh trêu chọc lại khiến hai má cậu đỏ đến lợi hại, Trạch Đường Xuyên càng nổi hứng trêu chọc hơn.
“Nào, sao mà đỏ như thế? Có phải thích anh nên mặt mới đỏ như thế đúng không?”
Trạch Đường Xuyên trêu cậu, ghé mũi vào cổ cậu ngửi ngửi hương thơm ngọt ngào. Cả hai quấn lấy nhau lăn lộn trên giường, trùm chăn nói chuyện ngọt ngào. Tình nồng hơn mật. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười khúc khích. Hoàn toàn bỏ chuyện lựa chọn địa điểm tổ chức qua một bên.
Lễ cưới lát nữa tính, quan trọng là phải ân ái với vợ trước đã.
————————————————————
“Tốt nhất là tổ chức ở đảo. Trạch gia chúng ta có một đảo tư nhân. Tổ chức ở đó đi.”
Lão gia tử chống gậy lên tiếng. Lễ cưới này chính ông cũng rất mong chờ, tất nhiên là phải tổ chức cho chỉn chu rồ.
Hoàng Vân cũng đồng ý với ý kiến của cha chồng mình. Tổ chức ở đảo vừa sang trọng vừa có không gian riêng tư. Rất thích hợp.
“Ông nội, mẹ, có khoa trương quá không?”
Thật sự Hạ Chi Nhạ không hiểu lắm về quy trình tổ chức lễ cưới. Cậu nghĩ chỉ cần người thân bạn bè ăn một bữa cơm, nói rõ lý do, uống chén rượu là được rồi. Nhưng người lớn trong nhà sao có thể đồng ý qua quýt như vậy được.
“Phải làm lớn. Tuyệt đối phải làm lớn. Bên tổ chức cứ để nhà Dịch Phàm lo. Còn lại ảnh cưới lễ phục cứ để mẹ các con cho ý kiến. Trạch gia chúng ta chậm trễ lễ cưới của con là chúng ta sai. Lần này phải làm lớn để bù đắp.”
“Ông nội à…”
Hạ Chi Nhạ còn muốn khuyên can nhưng ông nội đã phất tay tỏ ý ta đây đã quyết. Có lời của lão gia tử, mọi chuyện bắt đầu được sắp xếp.
Thế là một tháng đó, Hạ Chi Nhạ tràn ngập bận rộn nhưng vui sướng chìm đắm trong việc chuẩn bị lễ cưới. Có sẵn máu thiết kế trong người nên mọi thứ cậu đều muốn tự tay mình chuẩn bị cả. Từ chọn hoa trang trí cho sảnh, màu sắc chủ đạo là màu nào, dresscode cho khách mời,…. Đặc biệt cái làm cậu đau đầu nhất chính là lễ phục.
Đã thử hơn mười bộ may sẵn lẫn thiết kế riêng mà Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ vẫn chưa tìm được tiếng nói chung. Anh thích tao nhã sang trọng, cậu lại thích thiết kế có chút cách điệu tỉ mỉ.
Hạ Chi Nhạ đang thử một bộ lễ phục mới. Từng đường nét cơ thể được ôm sát vừa vặn, khoe vòng eo thon thả của cậu. Tự dưng, Trạch Đường Xuyên lại suy nghĩ đến mấy vấn đề có hơi bậy bạ. Vành tai anh đỏ ửng lên, lập tức lắc đầu xoá đi mớ suy nghĩ bậy bạ của mình.
“Đường Xuyên, anh thấy bộ này thế nào?”
Hạ Chi Nhạ thật lòng rất thích bộ lễ phục này. Thiết kế lạ mắt mà không kém phần sang trọng. Trạch Đường Xuyên ngồi trên sô kpha nhìn ngắm cậu xoay vòng vòng.
“Đẹp lắm. Bộ này rất hợp với em.”
Trạch Đường Xuyên cũng thực hài lòng với bộ lễ phục này. Trong mắt anh lúc này chỉ có cậu mà thôi. Cậu đẹp trai, giỏi giang như thế mà sắp sửa được gả cho anh rồi, người trên toàn thế giới sẽ biết cậu là của anh. Điều này làm Trạch Đường Xuyên càng thêm mong chờ ngày cưới nhanh tới. Hắn rất nôn nao a.
Cả hai bắt đầu chìm trong thế giới của riêng hai người, ánh mắt tình tứ chim chuột với nhau. Thợ may rất chi là bức xúc với vấn đề này. Hắn không phải người vô hình a.
Tin tức hôn lễ của Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ được Trạch gia thả ra chưa đầy hai ngày đã bay đầy trời. Phần lớn mọi người đều hâm mộ ghen tị hai người, phần còn lại thì đồn thổi nhau lễ cưới này chỉ là tấm bình phong dựng lên chứ thực ra cả hai không hề có tính yêu.
Bất quá, mặc kệ người đời nghĩ gì, lễ cưới của họ vẫn cứ diễn ra thôi.
Trước ngày tổ chức hôn lễ một tuần, Hạ Chi Nhạ không hiểu sao thấy bồn chồn lo lắng một cách lạ kì. Cậu nhìn bất kì thứ gì cũng cảm thấy không an tâm. Thậm chí còn lâm vào cảnh ăn gì cũng không thấy ngon.
Trạch Đường Xuyên biết cậu đang lo lắng trước buổi hôn lễ. Dù sao tính cách của Hạ Chi Nhạ cũng khá rụt rè, nhút nhát. Bình thường cậu chỉ nói chuyện với những người thân quen của mình thôi. Lúc này phải đối diện với đám đông như vậy, lo lắng là tất nhiên rồi.
Trạch Đường Xuyên nằm trong chăn vỗ vỗ tấm lưng an ủi cậu.
“Lo lắng lắm hả em?”
Hạ Chi Nhạ mím môi không nói, chỉ khẽ gật đầu sau đó rúc vào người anh tìm kiếm chút sự an ủi.
Trạch Đường Xuyên nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, tay cũng không ngừng động tác vỗ lưng. Được một lúc, Hạ Chi Nhạ cuối cùng cũng lâm vào giấc ngủ say. Anh hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó khẽ thì thầm.
“Chúc em ngủ ngon. Bảo bối, ngày mai sẽ là ngày rất trọng đại của chúng ta.”