Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 615: Tiểu ca ca, thơm không?



Giáo chủ Ma giáo Hắc Nhai vừa nghe ba chữ "Hồng hộ pháp" thì sắc mặt thoắt đổi mấy lần, cuối cùng chỉ hộc ra được một câu: "Hiếm khi tâm trạng Hồng hộ pháp tốt thế, cứ kệ đi."

Tên hạ nhân tới bẩm báo há hốc mồm. Xem ra Hồng hộ pháp được giáo chủ sủng ái thực sự, giáo chủ dâm loạn vô số nữ mà duy mình Hồng hộ pháp là chưa động tới. Phải biết không nam nhân nào không thèm nhỏ dãi vưu vật như Hồng hộ pháp, ma đói sắc như giáo chủ lại nhịn không chạm vào miếng thịt mỡ to bự này quả quá khó được.1

Mà lúc này, cửa điện Phi Hà Cung của Hồng hộ pháp bị đẩy mạnh từ bên trong. Lê Phong quần áo chỉnh tề bước ra, vẻ mặt lạnh buốt ngẩng đầu nhìn nóc nhà.

Nam Tầm thấy cậu đến thì ngừng ma âm, hưng phấn vẫy vẫy tay: "Tiểu ca ca cũng không ngủ được sao?"

Lê Phong đề khí bay lên đứng trước mặt cô, vừa khéo chặn đi bầu trời đêm.

Nam Tầm cười hì hì: "Tiểu ca ca che mất cảnh đẹp của người ta rồi, ca muốn làm phong cảnh cho ta hả? Nhưng trời có đẹp nữa cũng không sánh được ca."

Lê Phong thành thật trả lời câu hỏi trước đó: "Không phải ta không ngủ được, mà là vừa chợp mắt đã bị ngươi đánh thức."

Nam Tầm cười tủm tỉm nhìn cậu, bất ngờ đứng lên. Vì Lê Phong đang đứng ở vị trí thấp hơn nên cô đứng lên là cao bằng cậu. Cô cực thích vị trí có thể nhìn thẳng nhau này.

"Ta không tin tiểu ca ca đâu. Trên giường, trên chăn, trên gối đều là mùi của ta, chẳng lẽ ca không ngửi thấy? Hay là... Ca thích mùi của ta mới ngủ ngon đến thế?" Nam Tầm cười liếc cậu, ngón tay quấn quấn lọn tóc đằng trước.

Mặt Lê Phong hơi ửng hồng: "Ta không ngửi được mùi gì hết. Ngươi không đốt hương thì làm gì có mùi?"

Nam Tầm bước tới trước nửa bước chọt chọt ngực cậu, đè giọng cười khẽ: "Tiểu ca ca ơi, dĩ nhiên là mùi cơ thể của ta rồi. Ta ngày ngày đêm đêm ngủ ở đó, trên giường chắc chắn đều ám mùi của ta. Tiểu ca ca thấy... có thơm không?"

Lê Phong quay gương mặt nóng ran qua bên, nhíu mày lùi ra sau: "Mong ngươi tự trọng chút."

Nam Tầm bất đắc dĩ xoa trán: "Lại nữa lại nữa. Xin hỏi tiểu ca ca là hòa thượng sao?" Nói rồi, cô làm như bỗng nhiên nhớ tới, đập trán mình: "Ối, ta quên mất, đệ tử Thanh Vân chẳng khác hòa thượng là bao."

Lê Phong mím môi sửa đúng: "Không phải hòa thượng. Chúng ta có thể ăn thịt uống rượu, chỉ không đụng sắc giới mà thôi."

Nam Tầm tiếc nuối nói: "Vậy đúng là thiếu mất một thú vui đời người." Dứt lời, phẩy phẩy tay: "Ca đi ngủ đi, ta không hát nữa. Cứ tưởng mình hát hay lắm chứ."

Mắt Lê Phong hơi lóe lên, giọng thản nhiên bình luận: "Cũng được, chỉ là nghe khá đau buồn, giọng cũng hơi lớn." Im lặng một thoáng, cậu lại nói: "Ta về ngủ, ngươi đừng hát nữa. Ta nghe đau đầu."

Nam Tầm ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng, đứng cọ cọ mũi chân trên ngói rạt rạt rạt.



Người đi rồi, cô ngước đầu trợn trắng mắt. Coi đây là ổ mình thật đấy à, chẳng có tí tự giác của khách gì cả.

Nam Tầm nói là làm. Hôm sau lập tức kêu Hồng Cầm và Hồng Kỳ đuổi hết đám đàn ông ở Mỹ Nam Cung xuống núi, còn nói trước mặt Lê Phong: "Tiễn đi cẩn thận, đừng để mấy người trong Ma giáo làm bị thương."

Hồng Thư và Hồng Họa thì ở lại dẫn mấy nha hoàn chuyên làm việc nặng đi dọn dẹp gian gác vắng lặng.

Bọn họ đi rồi, Lê Phong không nhịn được hỏi cô: "Ngươi không tiễn bọn họ?"

Nam Tầm buồn bực: "Sao ta phải làm vậy hả tiểu ca ca? Ta chỉ phụ trách bắt người, chuyện trả người để đám Hồng Cầm làm là được."

Lê Phong liếc qua. Nam Tầm cảm giác mình hiểu được ánh mắt xem nữ tồi đó.

Đến khi Hồng Cầm về bẩm báo đã xong, Nam Tầm mới dẫn Lê Phong tới Mỹ Nam Cung.

Mỹ Nam Cung rộng vô cùng, bao gồm không dưới mười lăm lầu các, còn có một tiểu đình ngắm trăng.

"Tiểu ca ca, Mỹ Nam Cung vốn vắng vẻ yên tĩnh, chỗ ta xếp cho ca cũng là nơi tốt nhất, chắc chắn ca sẽ thích. Bữa nào ta nhổ hết đống mẫu đơn trong vườn rồi trồng thảo dược cho ca được không..."

Nam Tầm đang hưng phấn kể công, Lê Phong đi trước lại bỗng khựng bước.

Cô ngẩng đầu nhìn mà lòng lặng ngắt.

Chỉ thấy giữa đám người phía trước là một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào xanh lơ cực kỳ tuấn tú, đặc biệt dáng vẻ ôm cây đàn cổ trong tay tựa như một bức họa thanh nhã mở ra trước mắt.

Lúc này, thần sắc y đạm nhiên nhìn mấy người.

Nam tử ôm đàn chầm chậm đi tới, thấp giọng dò hỏi: "Ta đợi ở đây thật lâu mà không thấy nàng tới, chẳng phải đã nói hôm nay tiễn ta ư?"

Nam Tầm hé miệng, lập tức quay sang lườm Hồng Cầm.

Hồng Cầm a lên một cách khó hiểu: "Chủ tử, đây là Mạnh công tử mà. Người nói giải tán Mỹ Nam Cung chẳng lẽ bao gồm cả Mạnh công tử? Hồi trước lúc đuổi những tên khác người đều giữ y mà."

Nam Tầm:...

Cô lại ngó Lê Phong, thấy cậu nhìn chằm chằm Mạnh cầm sư như đang đánh giá liền vội giải thích: "Tiểu ca ca, ta lập tức sai người đưa y đi."



Lê Phong nghiêng đầu liếc cô: "Không sao, trông y có vẻ không phải người ồn ào."

Nam Tầm:...

Thật là rộng lượng ha.

Mạnh cầm sư cũng đánh giá Lê Phong, không nhìn ra được chút vẻ khuất nhục nào vì bị cưỡng bách thì không khỏi thầm nghi hoặc. Nhưng trước mắt y có chuyện càng quan trọng, bèn cúi đầu vuốt ve cây đàn trong lòng: "Hồng Y, ta biết nàng có quy tắc lúc rời đi không thể mang theo bất kỳ vật gì. Nhưng trước kia bị nàng bắt, người ta trống trơn chỉ có cây đàn này, bây giờ đi, ta muốn mang nó theo, được không?"

Nam Tầm hào phóng vung tay: "Ngươi muốn lấy gì cứ lấy, quần áo giày trước ta đặt may cho ngươi cũng đóng gói được luôn."

Mạnh cầm sư lắc đầu, cười tiêu sái: "Không cần, đa tạ một năm ngươi thu nhận giúp đỡ. Ta vốn là một cầm sư đi khắp đó đây, không ở đây thì ở chỗ khác, không khác gì nhau."

Nói rồi y quay đầu bước đi. Gặp nữ tử không nhúc nhích, không khỏi xoay người liếc cô: "Ta phải đi rồi, nàng không tiễn ta đoạn đường cuối cùng sao?"

Tầm cặn bã vô tình: "Ta bảo Hồng Cầm tiễn ngươi."2

Hồng Cầm hăng máu đáp: "Nô tì tuân lệnh!"

Mạnh cầm sư thở dài: "Hồng Y, không hẹn ngày gặp lại."

Tiếng thở dài quả khiến người suy diễn lung tung. Cứ như giữa hai người có vướng mắc yêu hận tình thủ khó giải, cuối cùng mệt mỏi chỉ còn lại tiếng thở dài.

Nam Tầm thề muốn cởi giày ném gáy gã này.

Vốn tưởng thiếu niên bên cạnh sẽ trào phúng mình vài câu, ai ngờ cậu nghiêm mặt nói: "Mạnh công tử trông có vẻ là người trọng tình trọng nghĩa."

Nam Tầm tà tà liếc sang, cười yêu kiều: "Tiểu ca ca nhìn thoáng qua mà biết được cơ à? Vậy... tiểu ca ca thấy Mạnh công tử có phải phu quân ta không?"

Lê Phong lắc đầu nói: "Người này tuy trọng tình trọng nghĩa, song trong lòng y đại nghĩa thắng tiểu tình, không hợp với ngươi."

Mắt Nam Tầm sáng quắc nhìn cậu chằm chằm: "Tiểu ca ca còn biết xem tướng hả?"

Lê Phong lơ đễnh trả lời: "Hiểu biết đôi chút."

Nam Tầm bỗng dưng cười sung sướng: "Nếu Mạnh công tử không phải phu quân ta, thế tiểu ca ca nghĩ... người đó là ai?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv