Nghe Nam Tầm hỏi, Lê Phong vậy mà đăm chiêu như thực sự nghiêm túc ngẫm nghĩ. Nam Tầm rất chờ mong xem cậu sẽ ba hoa cái gì.
Hơi dừng, cậu trịnh trọng nói: "Hai mắt ngươi sáng trong, là một cô nương thông minh lanh lợi, nhưng tướng mạo... không biết vì sao lại có xu thế biến động. Hiện tại nội tâm ngươi nhạy cảm, tính tình cũng tương đối bướng bỉnh, tốt nhất có thể tìm một nam nhân không màng đại nghĩa thiên hạ, không quan tâm chính tà, sủng ngươi lên tận trời, trong mắt không có gì ngoài ngươi."1
Mắt Nam Tầm lấp lánh như sắp biến thành hai ngôi sao phóng thẳng lên trời, ai ngờ giây tiếp theo lại nghe được: "Chẳng qua ta thấy trên đời này hẳn không có nam nhân nào ngớ ngẩn, ngu muội, không phân biệt được thị phi như vậy."3
Nam Tầm:...
Cô u oán nhìn chòng chọc cậu: "Ý tiểu ca ca là cả đời này ta không thể gả?"
Cặp mắt trong veo của Lê Phong lại bất ngờ hiện vẻ ngạc nhiên: "Hóa ra ngươi vẫn muốn gả chồng?"
Nam Tầm:...
"Câu này đau quá đó tiểu ca ca. Sao ta lại không muốn? Ta cũng là nữ nhi mà?"
Kỳ thực Lê Phong nói đúng, Hồng Y đúng là không muốn gả. Nhưng Nam Tầm đâu phải Hồng Y.
Lê Phong nghiêm nghị nói: "Nếu ngươi muốn giúp chồng dạy con thì nên làm người đàng hoàng, chứ không phải suốt ngày hái hoa ngắt cỏ."
Nam Tầm phụt cười: "Chẳng phải tiểu ca ca tận mắt thấy rồi đó? Ta vì ca giải tán hết Mỹ Nam Cung, sau này dù ta có hái hoa ngắt cỏ cũng chỉ ngắt... một ngọn cỏ là ca thôi ~"1
Lê Phong quét mắt qua, lạnh nhạt đáp: "Ngươi hẳn biết rõ vì sao ta tới Ma giáo với ngươi."
Nam Tầm mất hứng bĩu môi: "Biết biết, Hồng Y ta không đáp ứng thì thôi, đã nói thì nhất định làm được."
Lầu gác đã dọn dẹp sạch sẽ, phong cách nội thất độc đáo nhất Mỹ Nam Cung, địa thế lại cao nhất, có thể nhìn bao quát phong cảnh chung quanh, là vị trí đắc địa ngắm trăng ngắm cảnh tuyệt vời. Khuyết điểm duy nhất là cách xa Phi Hà Cung của Nam Tầm.
Lê Phong chỉ đeo một thanh kiếm trên lưng và tay nải đựng các chai lọ. Thế nên hôm đó, Nam Tầm cho người đưa rất nhiều quần áo và giày mới đến, thậm chí tự mình nhổ mấy bồn mẫu đơn trong tiểu viện, rồi móc một ít thảo dược tươi mới không biết từ đâu điền vào.
Cô đào đến độ tay toàn đất, có lẽ thấy mặt ngưa ngứa nên đưa tay lên lau. Vừa lau là mặt quệt đầy dấu bùn.
Lê Phong đứng thẳng lưng một bên nhìn, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
Nam Tầm quay đầu ngó cậu, nói: "Tiểu ca ca chờ tí nha, xong ngay đây. Nếu nhiêu đây không đủ ca cứ nói, ta lại tìm thêm."
Lê Phong thấy gương mặt cô lấm lem thì ánh mắt lóe lóe, thản nhiên nói: "Mới nãy ta đã bảo không cần phiền vậy rồi, dù sao cũng chỉ ở đây ba tháng."
Nam Tầm mỉm cười: "Ta biết, nhưng có thảo dược tươi mới không phải tốt hơn ư? Tiểu ca ca ngẫm lại xem còn cần gì không, cái gì ta cũng đáp ứng được."
Thế là Lê Phong không chút khách sáo đọc một loạt tên thảo dược quý hiếm.
Nam Tầm:...
Mẹ nó đang kể hết các loại kỳ trân dị thảo trên thiên hạ đấy à?
Liệt kê xong, cậu còn nhấn mạnh: "Trong đó, băng tằm trăm năm và ngục hỏa liên là khó kiếm nhất. Đặc biệt ngục hỏa liên sinh trưởng ở những miền cỏ độc, chỉ cần không cẩn thận sẽ bỏ mình ngay. Ta lần này xuống núi rèn luyện là để tìm ngục hỏa liên."
Nam Tầm lập tức vỗ ngực: "Yên tâm đi tiểu ca ca, cứ giao cho ta."
Lê Phong khẽ lắc đầu: "Ngươi không tìm được đâu, ta chỉ nói vậy thôi."
Cô nhướng mày: "Nếu ta tìm được thì sao? Tiểu ca ca sẽ ở đây thêm mấy tháng chứ?"
Lê Phong không cho đáp án khẳng định, chỉ bảo: "Nếu nơi này có lý do đáng để ta ở lại, ta tự nhiên sẽ ở thêm vài tháng."
Nam Tầm cười càng xán lạn. Thấy cậu nhìn mặt mình chăm chú, cô không khỏi thẹn thùng cúi đầu: "Tiểu ca ca nhìn chằm chằm mặt người ta làm chi, người ta ngại."
Lê Phong: "Không có gì, chẳng qua thấy hình dạng dấu bùn trên mặt ngươi rất giống một loại thảo dược."1
Nam Tầm: Nghỉ chơi!
Cô viết những loại cỏ Lê Phong kể ra một tờ giấy rồi lựa những loại tương đối dễ tìm giao cho đám Hồng Cầm, những loại khó thì tự mình đi.
Lúc Hồng Cầm đến phát nhiệm vụ thì nghe Hồng Kỳ Hồng Thư đang bàn tán chuyện cười người lớn.
Hai người sớm có ý với Mạnh cầm sư, chẳng qua một khi y còn là nam nhân của chủ tử, bọn họ không dám đụng. Lần này mãi mới chờ được chủ tử từ bỏ cầm sư tuấn mỹ, hai người tính là đưa người xuống núi trước rồi lại cắp trở về tiến hành một đêm xuân sung sướng.
Nào ngờ vừa xuống núi, hai người mới lơ đãng xíu, người nọ đã biến mất không còn tăm hơi. Hai người lại quyến rũ hai nam tử khác kết đoạn duyên sớm, trong lòng mới dễ chịu chút.
Dù sao chủ tử đã thả thì không có chuyện bắt lại lần hai, nên các nàng có thể nhặt đại một người chủ tử không cần, hì hì hì.
"Hai cái đứa phóng đãng này, lo làm việc này. Đây, mỗi người một phần, hai ngày tới mau chóng thu tập đủ các dược liệu ghi trên." Hồng Cầm ném đơn cho hai người.
Hồng Thư ha hả: "Ngươi bớt giả vờ giả vịt đi. Còn nhớ Khương công tử năm ngoái không? Ngươi đóng giả chủ tử dụ dỗ hắn vào hang... Chậc, nhìn không ra ha, Khương công tử kia bình thường yêu nữ này yêu nữ nọ, thật ra đã rễ tình đâm sâu với chủ tử, kéo ngươi làm hừng hực luôn. Ngươi thật là nhặt của hời, dám dùng cách này lừa cơ thể người ta."
Hồng Cầm bị nói đỏ mặt: "Đừng nhắc chuyện này nữa, khó lắm mới nhìn trúng một người, đương nhiên phải dùng chút thủ đoạn."
Hồng Họa cười hì hì: "Hồng Cầm, ngươi không có ý tới Khương công tử thật đó chứ? Cả năm rồi chưa thấy ngươi khai trai lại đâu."
"Đừng nói nữa được không, còn không mau đi làm việc. Hiện tại Tiểu Lê công tử là bảo bối trong lòng chủ tử, chúng ta không thể cà cưa."
"Hì hì, biết rồi biết rồi, bảo bối của chủ tử ~"
Từ hôm đó trở đi, Ma giáo đồn khắp rằng lần này Hồng hộ pháp bắt được một thiếu niên tuyệt sắc, cực kỳ mê đắm hắn, phải nói là ngoan ngoãn phục tùng.
Thiếu niên thích thảo dược, Hồng hộ pháp liền vơ vét các loại cỏ quý hiếm hoặc bỏ tiền thu mua từ nơi khác. Bạc ném ra làm mọi người lòng đau như cắt.
Lê Phong nghiễm nhiên đã coi Mỹ Nam Cung thành địa bàn mình, đặc biệt là gian gác và vườn thảo dược đằng trước. Mỗi ngày mân mê những chai lọ vại bình, hoa hoa cỏ cỏ.
Nam Tầm thì hễ cứ rảnh rỗi lại chạy qua thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt cậu, không ngừng đánh dấu sự hiện diện của mình. Cô chạy tới chạy lui làm lục lạc trên chân kêu leng keng không ngừng khiến cả nơi vốn vắng lặng không hề vắng lặng.+
Lê Phong rất rất kiên nhẫn, không bao giờ nổi cáu, chỉ nghiêm túc hỏi cô: "Có thể đứng yên một chỗ không? Ngươi thế này ảnh hưởng tới ta."
Nam Tầm cười tủm tỉm: "Vậy ca gọi tên ta đi, gọi Hồng Y đi. Ca gọi Hồng Y ta sẽ nghe lời."