Chân ngọc mới nhấc lên đứng hình giữa không trung, một chốc thì thu về, ngón cái tròn trịa moi moi thảm.
"Ta... ta quên mất." Nam Tầm vội mang ủng, ra cửa đại điện đứng ngay ngắn.
"Tiểu ca ca vừa đi đường xa có muốn tắm gội không? Sau núi có suối nước nóng, chẳng qua phải có ta đi chung mới tắm được. Hay là ta sai đám Hồng Cầm xách nước ấm vô?"
Lê Phong lạnh nhạt nói: "Cảm tạ, nhưng không cần, ngày mai ta dọn tới lầu gác."
Nam Tầm ồ một tiếng nho nhỏ: "Vậy ta đi đây?"
Lê Phong không nói gì nhìn cô.
Nam Tầm ba bước quay đầu một lần: "Tiểu ca ca, ta ở bên ngoài, có gì cứ gọi ta."
Xác định cậu sẽ không trả lời, lúc này Nam Tầm mới xoay người đi, trước khi đi còn không quên dập hương an thần trong phòng.
Ngoài điện có giường nhỏ để nghỉ tạm, nhưng cô đẩy thẳng cửa đi luôn. Nam Tầm ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao, bay vèo lên nóc Phi Hà Cung ngồi ngắm cảnh đêm.
Chủ yếu là vì cơ thể này khó ngủ nên giờ cô tỉnh như sáo. Lý do là vào một đêm ba năm trước, khi còn là cô bé mười hai tuổi tập võ mới đạt bước đầu thành tựu, Hồng Y suýt chết vì bị ám sát.
Ma giáo ngoài mặt vui vẻ hòa thuận, sau lưng lại sóng ngầm cuồn cuộn, ai ai cũng muốn leo lên vị trí cao hơn. Hồng Y vốn chỉ là một đứa trẻ võ công thường thường hay bị đám ác nhân Ma giáo bắt nạt, ai ngờ đạp phải vận cứt chó may mắn luyện được thứ võ công cao thâm, thoáng chốc trở thành nhân vật mạnh nhất sau mỗi giáo chủ.
Hồng Y đe dọa tới ích lợi một số người, bọn họ liền muốn nhân cơ hội nàng chưa trưởng thành để kết liễu.
Đêm hôm đó, Hồng Y thiếu chút đã mất mạng.
Sau khi chế phục thích khách, nàng cắt đứt gân mạch, quất thêm trăm roi rồi treo gã ngoài cửa Ma giáo phơi chừng một tháng. Nàng còn bôi mật ong lên miệng vết thương thu hút côn trùng, tra tấn gã chết đi sống lại.1
Ma giáo tôn sùng kẻ mạnh, không ai dám cứu tên thích khách vốn là một trong bảy hộ pháp đó. Hồng Y thuận theo tự nhiên thế vị trí trống, sau đó nhanh chóng leo lên đứng đầu bảy hộ pháp. Thủ đoạn cực kỳ lợi hại.
Kể từ đó, cái tiếng tàn nhẫn của nàng truyền khắp Ma giáo, ai nấy đều kiêng nể vài phần. Song chẳng ai hay, cũng chính từ ngày đó, Hồng Y mất ngủ trầm trọng. Nàng phải đốt hương an thần mới có thể chợp mắt.
Nam Tầm chống đầu thở dài liên tục. Con nít con nôi 15 tuổi, còn ngạo kiều muốn chết, hai.
Chợt, từ hướng Mỹ Nam Cung vọng tới tiếng đàn, Nam Tầm không khỏi nhướng mày. May là dễ nghe, chứ không giờ này nhiễu dân, đám Ma giáo chắc chắn tìm tới cửa.
Nam Tầm điểm mũi chân trên nóc nhà, bay vọt tới một gian lầu các ở Mỹ Nam Cung giữa tiếng keng leng.
Tại tiểu viện, một nam tử áo trắng ngồi đánh đàn trong đình. Nam Tầm bay đến ghế đá đối diện y, liếc thấy bình rượu trên bàn.
"Ha ha, ta biết chỗ ngươi có rượu mà." Nam Tầm không màng người nọ đồng ý hay không đã cầm bình rượu, ngửa đầu dốc một ngụm.
Đôi tay đang đánh đàn khựng lại gác trên huyền cầm, y nhíu mày nhìn cô: "Nàng lại mất ngủ?"
Nam nhân vô cùng tuấn mỹ, trên người còn có loại khí chất thong dong vân đạm phong khinh. Nghe lời phảng phất như quan tâm của y, trong mắt Nam Tầm liền xẹt qua tia giễu cợt.
Mọi người đều biết Hồng Y hứng thú với đàn ông không quá ba tháng, nhưng Mạnh công tử trước mắt là ngoại lệ. Hồng Y đã giữ y lại suốt một năm.
Có lẽ bản thân nàng ta cũng không biết lòng mình đã dao động vì Mạnh công tử, song Hồng Y biết rõ, cả đời mình sẽ không thể làm vợ người. Vất vả bao nhiêu mới có được những thứ hiện tại, sao nàng có thể vứt bỏ hết thảy chỉ vì một người đàn ông?
Mạnh công tử không phải đệ tử của bất kỳ môn phái nào, y là một cầm sư thường thường. Cơ mà vỏ bọc ấy qua mắt được Hồng Y chứ sao lừa được cáo già phúc hắc Nam Tầm đã trải hết sự đời.
Bàn về kỹ thuật diễn, ai bì được cô? Thật tình hay giả ý, cô liếc một cái là nhận ra.
Nam Tầm ngửa đầu uống thêm một ngụm rồi cười với y: "Từ ngày mai trở đi, Mạnh công tử tự do rồi."
Mạnh cầm sư ngẩn ra, lại nhanh chóng bình tĩnh: "Ta đã sớm nghĩ tới ngày này, nàng rốt cuộc... phiền chán ta."
Nam Tầm híp mắt quan sát y, cười nhạo: "Đừng nói như thể ta phụ lòng ngươi vậy."
Mạnh cầm sư cúi đầu khẩy hai cái, hỏi: "Chẳng lẽ không phải?"
Nam Tầm: "Dù có phụ lòng, nhưng ta có từng phụ lòng ngươi?"
Mạnh cầm sư nói: "Nghe nói hôm nay nàng lại bắt một đệ tử Thanh Vân về, dường như vẻ nàng có tình cảm vô cùng đặc biệt với phái Thanh Vân. Trước có một người tên Khương Vu, ta nhìn ra được hắn có ý với nàng, nàng không nên... Thôi, đây là chuyện của nàng."
Nam Tầm cố nhớ lại xem Khương Vu là ai, hí, chẳng có tí ấn tượng nào. Cô che miệng cười khẽ: "Thanh Vân nhiều người đẹp nên ta cứ thích ghé thăm mãi thôi. Ta có dự cảm người lần này là người ta muốn tìm, Mỹ Nam Cung từ nay về sau chỉ có mình huynh ấy."
"Hy vọng lần này nàng nghiêm túc." Mạnh cầm sư chúc một câu rồi lại cúi đầu gảy đàn. Tiếng đàn chầm chậm trầm lắng dường như có khả năng an ủi lòng người.
Nam Tầm ngồi chốc thì cầm bình rượu đứng dậy, vừa đi vừa uống. Đột nhiên, cô cong môi, quay đầu liếc y. Nụ cười đó làm Mạnh cầm sư hơi ngây ra.
Nữ nhân ngửa đầu dốc rượu, nói: "Lần sau gặp lại chỉ sợ là địch. Ngươi đã phí không ít thời gian ở chỗ ta, thế nên thứ ngươi tra được coi như là... Ức, phí bồi thường thanh xuân đi."
Mạnh cầm sư biến sắc.
Nam Tầm đã đi xa, còn thở một hơi thật dài: "Ma giáo quá vô vị rồi, giải quyết được cả ổ luôn cũng tốt."
Tiếng đàn của Mạnh cầm sư dần rối loạn, bỗng một dây đàn đứt. Trong thoáng chốc, mắt hắn xẹt qua sát khí đáng sợ, nhưng nhanh chóng đã bị thay thế bởi những cảm xúc khác.
Nói vậy là, nàng nhìn thấu y từ lâu rồi ư? Chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật của Hồng Y? Dáng vẻ trước kia đều là tương kế tựu kế?
Nam Tầm uống hết bình rượu liền đỏ bừng mặt xiêu vẹo bay về nóc Phi Hà Cung, hít một hơi sâu bắt đầu hát: "Fa fi fa, fa a fi fa, fa a fa, fa fa a, a fa fa, fa a fa... Na ni na, a a la li la, na na na a a a na ni na ni ni na ni ni ni na ưm ưm ưm..."
Nhờ nội công thâm hậu và dung tích phổi lớn, Nam Tầm rốt cuộc thử thành công đoạn điệp khúc cá heo cao vút: "Ô ô ô ô ô a a... A a a a ——"2
Thế là đêm đó, cả bầu trời Ma giáo quanh quẩn tiếng ca réo rắt như tiếng gọi u hồn, nghe nói rất nhiều người bị dọa mất ngủ.2
Giáo chủ Hắc Nhai đang ngâm mình trong bể mật đại sát tứ phương, kết quả bỗng dưng nghe được tiếng hát ma quái lập tức xìu xuống, mặt đen thùi lùi.11
Sau đó hạ nhân hối hả tới báo là Hồng hộ pháp tâm trạng tốt đang ca hát trên nóc nhà.