Câu cuối cùng, giọng nữ nhân kéo âm cuối vừa mềm vừa ngọt tựa ngậm mật. Còn có đôi mắt cong cong, không chỉ thoạt nhìn giống động vật vô hại mà thậm chí làm người muốn âu yếm.
Nhưng, chỉ cần thấy dáng người nóng bỏng của nữ nhân này là những cảm giác ấy đều xuống lỗ hết. Đây là yêu tinh chuyên câu hồn nam nhân, ép khô tinh huyết.
Lê Phong lạnh nhạt: "Cứ đi... cái chỗ ngươi vừa nói." Lại quá thẹn để nói ra ba chữ "Mỹ Nam cung".
Nam Tầm trợn mắt: "Ta vừa bảo tiểu ca ca rồi, gian gác xép ở Mỹ Nam Cung đã dọn đâu, dơ dáy bụi bặm lắm. Tiểu ca ca sạch sẽ vậy sao có thể hạ mình ở nơi bẩn thỉu đó chứ?"
Lê Phong nhíu mày: "Trai đơn gái chiếc rất bất tiện, cũng không tốt cho danh tiết ngươi."
Nam Tầm sửng sốt rồi phá lên cười, cười chảy cả nước mắt: "Tiểu ca ca, ta là yêu nữ Ma giáo, danh tiết nào đáng nói? Tiểu ca ca, ca, ca thật đáng yêu quá đi!"
Lê Phong không cảm xúc nhìn nàng, thấy nàng không ngớt liền quát: "Cười đủ chưa?"
Nam Tầm cứ cười, cười rung lên sùng sục.
Lê Phong liếc cái quyết định thu tầm mắt, kết quả trong quá trình vô tình lướt qua cơ thể cô, nơi đầy đặn đẹp đẽ không ngừng phập phồng vì cười cực kỳ kích thích thị giác.
Mặt thiếu niên vừa bớt nóng lại đỏ bừng lên, toàn thân như kim chích.
Cậu nhìn thẳng, nói: "Không tự yêu quý bản thân, ngươi còn mong chờ kẻ khác tôn trọng ngươi? Ban nãy là ai tủi thân nói muốn tìm một nam nhân thương yêu mình, nhưng nam nhân không sợ nàng lại muốn giết nàng?"
Tiếng cười Nam Tầm nhỏ dần, lí nhí ồ một tiếng, vừa ngoéo hai ngón tay với nhau vừa nói: "Thân sống ở Ma giáo còn mong được làm cô nương nhà lành trong mắt người ta sao? Ban đầu ta cũng không có vậy, nhưng một khi người khác nghe nói ta đến từ Ma giáo thì ánh mắt họ đều trở nên dơ dáy đáng khinh không thôi. Nữ nhân Ma giáo thì sao chứ? Dựa vào đâu nhìn ta bằng ánh mắt đó?
Về sau ta có duyên luyện được tuyệt thế võ công, ai dám nhìn ta bằng ánh mắt dâm uế ấy, ta liền móc mắt tên đó. Ha ha ha... Tiểu ca ca nói xem, ta làm vậy có quá đáng không?
Bọn họ vừa mắng ta dâm đãng không biết liêm sỉ lại vừa dùng ánh mắt trần trụi săm soi cơ thể ta, còn bảo ta ăn mặc hở hang dụ dỗ nam nhân. Ha hả, ca thấy buồn cười không? Ta thích mặc thế vì ta thấy đẹp, chẳng lẽ ta không được quyền theo đuổi cái đẹp? Chính bản thân chúng dơ bẩn bất kham còn phải tìm lý do bao biện, thật vô liêm sỉ."
Lê Phong nhăn mày: "Nếu là ta, ta cũng không thích người phụ nữ của mình ăn mặc... mỏng manh như vậy. Người thật lòng chân thành với ngươi nhất định cũng không thích vậy."
Hơi dừng, cậu đắn đo khuyên nhủ: "Ngươi nên thử mặc bình thường chút, biết đâu cũng đẹp."
Nam Tầm sáng bừng mắt, dựa người qua chỗ cậu, hưng phấn hô: "Tiểu ca ca! Ý, ý ca là ca thích ta ăn mặc phong cách con nhà lành hả? Ca nói, ta mặc như thế càng đẹp hơn? Phải là ý này không?"
Cô kích động kéo tay áo thiếu niên lắc lắc. Lê Phong chỉ ngó qua rồi ưỡn thẳng người. Cậu không đẩy cô, chỉ xụ mặt sửa đúng: "Không phải ta, là đức lang quân mà ngươi muốn tìm."
Nam Tầm yên lặng thu tay, nỗi kích động tức khắc phai nhạt, cười tự giễu: "Ca không phải người đó thì ta mặc gì, ca quản được ư?"
Hàng mày vốn cau lại của Lê Phong càng nhíu chặt hơn, môi mỏng mím lại nhưng không nói gì nữa.
"Ca yên tâm, tẩm điện đêm nay cho ca ở, ta sẽ không ngủ ở đó. À, nội lực ta thâm hậu, cả đêm không ngủ không sao, ngược lại là tiểu ca ca, còn nhỏ không thể bỏ bê."
Lê Phong trầm mặc liếc cô.
...
Ma giáo dân cư đông đúc, trừ bảy tiểu điện của bảy vị hộ pháp thì còn rất nhiều đình đài lầu các. Đại bản doanh được xây trên núi, ngoài cổng có trùng trùng điệp điệp lính canh.
Bốn tỳ nữ Hồng Cầm khiêng kiệu bay thẳng vào cổng, mọi người nhận ra kiệu của Hồng hộ pháp nên không ai ngăn cản.
Lê Phong thu hết cảnh tượng bên ngoài qua rèm sa mỏng vào đáy mắt, chẳng qua hiện đang đêm khuya nên thấy không rõ rất nhiều thứ.
Nam Tầm trông cậu nhìn chằm chằm đỉnh núi, không khỏi hỏi: "Biết tại sao người ngoài vào đây đều phải bịt mặt không? Vì sợ bố cục phòng thủ bị họ thấy."
Lê Phong nghi hoặc ngó cô, dường như không hiểu sao cô lại nói chuyện này.
Kiệu đáp đất, hai người liền xuống kiệu, ngẩng đầu là thấy biển hiệu "Phi Hà Cung" vô cùng bắt mắt, chẳng biết được bôi thứ gì mà có thể phát sáng trong đêm.
Nam Tầm ngó qua bốn tỳ nữ: "Mấy đứa theo ta bận cả đêm rồi, về nghỉ đi, sáng mai còn nhiều việc phải làm."
Bốn tỳ nữ mập mờ liếc Lê Phong, cười hì hì lui ra.
"Tiểu ca ca, Phi Hà Cung là tẩm điện ta." Nam Tầm báo một câu rồi đẩy cửa vào.
Thấy người sau không nhúc nhích, cô cười khẽ: "Thất thần gì đấy? Còn không mau vào. Sao? Sợ ta ăn ca à? Tiểu ca ca, người ta đã nuốt thuốc trước mặt ca rồi, có muốn làm gì cũng không được."
Lê Phong hơi chần chờ, cuối cùng vẫn bước vào.
Vừa vào cửa, hương an thần đã ập tới nồng nặc.
"Hương an thần hơi nặng." Lê Phong nhíu mày.
Nam Tầm quay đầu nhìn cậu, nhún vai: "Không còn cách nào, giấc ngủ ta không tốt nên chỉ có thể đốt nó mỗi ngày. Lát nữa ta sẽ tắt, tiểu ca ca không cần phải lo. Ở trong có một cái giường nhường cho ca đó."
Nam Tầm cứ ngỡ đối phương sẽ hỏi còn cô thì sao, tại dù sao cô vẫn là một bé gái mà. Ai dè người ta chỉ gật gật rồi không còn phản ứng nào nữa.
Nản ghê.1
Điện bày trí rất tinh tế, Lê Phong không khỏi ngắm quanh một vòng, đang định vào lại bị Nam Tầm chặn ở cửa.
Nữ nhân cười duyên: "Tiểu ca ca không thấy ở đây đều trải thảm ư? Ca phải cởi giày mới được vào, giống vậy này."
Dứt lời, cô cởi ủng giẫm đôi chân trần trắng nõn như ngọc lên thảm, bước đi trong tiếng leng keng.
Lê Phong vốn tưởng lắc bạc treo trên giày, không ngờ cởi giày, chiếc lạc liền trượt xuống cổ chân cô.
Chân nữ tử đẹp cực kỳ, ngón chân tròn tròn đầy đặn, móng chân hồng nhạt cắt tỉa gọn gàng, màu trắng ngọc điểm trên thảm đỏ có vẻ càng thêm mê người.
Lê Phong chau mày nhìn cô: "Bảo cho ta mượn chỗ một đêm thì ngươi vào làm gì?"