Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 612: Đi đâu hả, tới tẩm cung ta chứ sao



Kiệu rời đi còn cố ý vòng về.

Lúc này, mấy đệ tử Thanh Vân bị đám Nam Tầm trói hồi nãy đang dùng nội lực đánh sâu vào huyệt đạo.

"Thôi xong thôi xong, tiểu sư đệ e bị yêu nữ bắt đi rồi." Một đệ tử nào đó gào lên.

Mặt mày Tôn trưởng tái mét.

Bỗng, mấy người lại nghe được tiếng leng keng leng keng. Kiệu của yêu nữ kia vậy mà vô cùng tự đắc quang minh chính đại xẹt qua đỉnh đầu họ.

Từ trong truyền ra tiếng cười: "Trưởng lão, ta mang tiểu ca ca đi trước ha, ba tháng sau nhất định trả người. Yên tâm, ta chỉ mời tiểu ca ca đến Ma giáo làm khách, sẽ không làm gì đâu, ha ha ha..." Tràng cười cuối cùng hết sức ngông cuồng rợn tóc gáy.

Tôn trưởng lão phẫn nộ hét: "Hồng Y La Sát! Mau thả Lê Phong, nếu không phái Thanh Vân chúng ta quyết không đội trời chung với Ma giáo ——"

"Yêu nữ, mau thả tiểu sư đệ, có bản lĩnh thì nhằm vào bọn ta này ——" Chúng đệ tử cũng rối rít hét lớn.

Vốn tưởng người trong kiệu sẽ không đáp trả bọn họ, ai ngờ yêu nữ bật cười ha hả: "Ái chà, hóa ra tiểu ca ca tên là Lê Phong, cảm ơn các ngươi cho ta hay. Mới rồi hỏi kiểu gì tiểu ca ca cũng không chịu nói. Về phần các ngươi, ta sẽ suy xét lại, chờ các ngươi đẹp hơn tiểu ca ca đây ta sẽ đến bắt."

Cả đám đệ tử Thanh Vân:...

"Yêu nữ, ngươi không phải người. Tiểu sư đệ chúng ta vẫn còn con nít, đồ súc vật ——"

"Ôi chao, trong đầu đám đàn ông các ngươi toàn cái gì ấy nhỉ, đã bảo không tàn phá tiểu ca ca rồi mà. Mà dù có động tay, cũng phải nuôi hai ba năm đã, ha ha ha..." Sau đó, kiệu đỏ liền được bốn tỳ nữ khiêng bay xa.

Một lúc lâu sau, Tôn trưởng lão còn chưa giải được huyệt đạo, Diệp Thần trúng thuốc khiến động tác chậm chạp mới lết về tới nơi.

"Trưởng lão! Để con giải huyệt đạo cho mọi người!" Diệp Thần chầm chậm giải huyệt.

Mặt mày mọi người như đưa đám, một đệ tử đau khổ than: "Ngàn phòng vạn phòng mà tiểu sư đệ vẫn bị yêu nữ bắt đi, phải làm sao đây?"

Biết là tiểu sư đệ sẽ không mất mạng, nhưng mà... chắc chắn sẽ bị yêu nữ bá vương ngạnh thượng cung.



Diệp Thần bất ngờ kiến nghị: "Trưởng lão, không bằng con tự mình tới cửa thay cho tiểu sư đệ?"1

Tôn trưởng lão liếc xéo hắn: "Yêu nữ kia mù mắt mới vừa ý ngươi."2

Thật ra Diệp Thần cũng coi như công tử phong nhã, chẳng qua so với các đệ tử đã được chọn lọc riêng ở đây thì có thể nói là người kém nhất.

"Vậy phải làm sao đây? Cứ mặc tiểu sư đệ bị bắt ạ?"

Tôn trưởng lão tự trách không thôi, thở dài: "Là ta không bảo vệ tốt nhóc Lê Phong, lúc về chỉ sợ chưởng môn sẽ quở trách. Có điều, sao yêu nữ biết được tuyến đường của chúng ta? Hay là từ lúc vào núi đã bị ả theo dõi? Nếu thế thật thì yêu nữ này quả tốn không ít tâm huyết để bắt đàn ông."

Tôn trưởng lão và các đệ tử ngoài thở dài vẫn chỉ biết thở dài, chẳng còn cách nào.

Với bản lĩnh của bọn họ mà đơn độc xông vào Ma giáo chính là tự tìm đường chết.

Cuối cùng, Tôn trưởng lão đành phải hạ lệnh phong tỏa tin tức: "Chuyện Lê Phong bị yêu nữ bắt các ngươi không được nói ra, ai hỏi thì bảo Lê Phong đi chấp hành nhiệm vụ bí mật chưởng môn giao cho. Đứa nào lén phén, ta lập tức báo chưởng môn trục xuất khỏi sư môn!"

Đám đệ tử đương nhiên gật đầu lia lịa. Đã không cứu được tiểu sư đệ, việc duy nhất có thể làm là che giấu sự thật mất mặt này. Nhỡ bị truyền ra, đây sẽ là vết nhơ, là nỗi sỉ nhục lớn lao của tiểu sư đệ, thậm chí của toàn phái Thanh Vân.

...

Kiệu của yêu nữ La Sát bay thẳng ra rừng trúc hướng về Ma giáo. Ngoài kiệu là bốn tỳ nữ hồng hộc khiêng hai người sống chạy vội. Trong kiệu lại là một nam một nữ thầm thì liếc mắt đưa tình.

Võ công của mấy tỳ nữ ở Ma giáo không tính thượng đẳng, Hồng Y sở dĩ nhìn trúng các nàng thứ nhất vì ngoại hình bắt mắt, thứ hai vì khinh công tốt. Đấy, giá trị được thể hiện ngay lúc này.

"Tiểu ca ca, mấy lời ban nãy của ta có ổn không?" Nam Tầm cười tủm tỉm ngắm Lê Phong.

Lê Phong hơi hé mắt liếc cô, hờ hững nói: "Đến Ma giáo rồi, ta muốn một nơi yên tĩnh. Nếu ầm ĩ không hợp ý ta ——"

Không để cậu nói hết, Nam Tầm đảm bảo ngay tức thì: "Mỹ Nam Cung của ta rất lớn, ở góc tận cùng phía Tây có một gian gác xép hẻo lánh vắng vẻ, tiểu ca ca có thể ở đó. Ai dám có mắt không tròng quầy rầy ca, ta quật chết hắn."

Lê Phong ha hả cười lạnh: "Nói vậy là, ngươi vẫn muốn giữ tám tên trong Mỹ Nam Cung?"



Bấy giờ Nam Tầm mới nhớ mình vừa thỏa thuận chuyện gì, lại cười khanh khách: "Tiểu ca ca đến thì ta sẽ tự khắc thả bọn họ đi thôi. Có ca rồi, ta nào còn hơi đâu ngắm người khác. Tiểu ca ca đẹp nhường này, ngắm mình ca là đủ."

Lê Phong vô tình liếc qua chỗ cô, lại không ngờ cô cứ nhìn mình không chớp mắt. Thấy được đôi con ngươi giăng mờ khói sương, cậu sửng sốt một giây liền rời mắt.

"Có thể đừng nhìn chằm chằm ta không?" Lê Phong mím môi.

"Tại sao?" Nam Tầm khó hiểu hỏi, rồi mỉm cười nói: "Tiểu ca ca đẹp, ta muốn ngắm thêm chốc lát, sợ sau này chẳng còn cơ hội nữa."

Lê Phong nhắm mắt: "Ta không thoải mái."

"Được được được, ai bảo ta thích tiểu ca ca vậy chứ. Ca bảo không nhìn thì không nhìn."

Tuy nhiên, cô chỉ đáp ứng không nhìn chằm chằm, chứ vẫn nhìn lén như thường. Còn cố tình liếc vành tai hồng hồng đáng yêu của đối phương, không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Tiểu ca ca, tai ca đỏ hết lên kìa." Nam Tầm thì thầm nhắc.

Lê Phong nhắm mắt có lẽ đang niệm chú tĩnh tâm, cô phát hiện được nhờ đôi môi lẩm bẩm mấp máy không ngừng của cậu.

"Tiểu ca ca đang niệm kinh hả? Niệm lớn lên ta nghe với. Nửa canh giờ nữa mới về tới Ma giáo, dọc đường đi tịch mịch rất bức bối đó."

Lê Phong vẫn không đổi sắc ngồi ngay ngắn, giống như không nghe được cô nói gì.

"Ôi, tiểu ca ca thật chẳng hiểu phong tình gì cả." Nam Tầm than, sau câu này thì không nói nữa, không gian nhỏ hẹp trong kiệu tức khắc im ắng.

Qua hồi lâu, Hồng Cầm khiêng kiệu thưa: "Chủ tử, trực tiếp về tẩm điện của người hay đi Mỹ Nam Cung ạ?"

Nam Tầm: "Đi ——" Cố ý liếc Lê Phong một cái, cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên là tẩm cung ta. Ngay mai dọn dẹp xong Mỹ Nam Cung rồi sẽ mời ca ca vào ở sau."

"Tiểu ca ca thấy sao? Ta không làm gì ca cả, ca rõ nhất mà."3

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv