Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 605: Đã xấu, còn lùn




Nam Tầm trông điệu bộ hứng khởi của tỳ nữ mà đuôi mày co giật không ngừng.

Nhờ Hồng Y, bốn đại tỳ nữ của nàng ta là Hồng Cầm, Hồng Kỳ, Hồng Thư và Hồng Họa đều lây nhiễm ham thích săn lùng mỹ nam. Đặc biệt là Hồng Cầm trước mặt đây, thích thú đến mức lần nào cũng xung phong đi dò la.

"... Hồng Cầm, hành động lần này tạm hủy." Nam Tầm nói.

Hồng Cầm khó thể tin trợn tròn mắt: "Tạm, tạm hủy? Chủ tử, nô tỳ canh me phái Thanh Vân cả tháng nay, cực nhọc lắm mới dò được tin đám đệ tử xuống núi thì người lại lệnh hủy? Chủ tử, người nghiêm túc ạ?"

Thấy chủ tử gật đầu khẳng định, Hồng Cầm héo queo như cà gặp sương. Rất nhanh, Nam Tầm được diện kiến ba quả cà tím héo còn lại, phản ứng của Hồng Kỳ, Hồng Thư và Hồng Họa sau khi hay tin đều hệt Hồng Cầm.1

Đối diện bốn đôi mắt đầy ai oán, Nam Tầm cảm giác như mình phạm tội tày trời, đành phải sửa lời: "Khụ, nếu đã chuẩn bị tốt thì cứ hành động bình thường đi."

Bốn tỳ nữ lập tức hồi sinh. Hồng Cầm nói: "Vậy tỳ nữ cho người tiếp tục theo dõi, tùy thời báo cáo hành tung các đệ tử Thanh Vân cho chủ tử!"

Nam Tầm gật đầu rồi thả người nằm nghiêng trên giường, đá lông nheo đầy dụ dỗ ngoắc tay với mấy cô bé: "Cầm Nhi, Kỳ Nhi, lại đây. Thư Nhi, Họa Nhi nữa, tới xoa bóp cho ta."

Bốn tỳ nữ cười hì hì xúm lại.

"Chủ tử chủ tử, nô tỳ đấm vai cho người."

"Chủ tử, nô tỳ đấm chân cho người."

"Để nô tỳ nắn tay."

Nam Tầm híp mắt hưởng thụ, thoải mái muốn thăng thiên.

Tiểu Bát: "... Ngươi mẹ nó biết tận dụng tài nguyên quá ha."

Nam Tầm cong cong khóe miệng: "Chẳng phải đều do ngươi tặng à. Không dùng hết công suất sẽ phụ công Tiểu Bát ngươi đó?"

Tiểu Bát:...

"Thân ái ơi, có chuyện hết sức quan trọng quên nhắc ngươi. Hôm nay Hồng Y sẽ chết."1



Nam Tầm đột nhiên sặc nước miếng ho khù khụ, Hồng Cầm vội vỗ lưng cho cô.

"Tiểu Bát ngươi giỡn ta đó hả?"

Tiểu Bát nghiêm trang: "Đâu có, thế giới này không cần chiếm đóng đại Boss nên ta tìm người sắp chết cho ngươi luôn."

Nam Tầm không khỏi ngồi thẳng dậy: "Hồng Y chết thế nào?"

Tiểu Bát: "Hồng Y có một nhược điểm trí mạng đúng không? Vì vậy nàng ta muốn học thêm sở trường mới. Nàng ta nhìn trúng độc thuật của Vu hộ pháp Vu Thương nên đòi hắn mấy quyển luyện chế kịch độc, thế là trong lúc thử loại kịch độc đầu tiên đã bất cẩn tự độc chết mình."2

Nam Tầm:...

"Đường đường là nữ ma đầu Hồng hộ pháp của Ma giáo mà chết lãng xẹt vậy, ngươi không đùa ta đó chứ?"

Tiểu Bát nghiêm nghị đáp: "Chuyện sinh tử sao gia có thể đem ra bông đùa. Đôi khi vận mệnh hài hước vậy đó, giả như ngươi đây, cả đời rong ruổi chiến trường, cuối cùng chẳng phải cũng chết trên một cây kim thêu** à?"

[*Điển tích: Triệu Vân thời Tam Quốc, danh tướng dưới trướng Lưu Bị, cả đời rong ruổi chiến trường, bị bà vợ cầm cây kim chọc chơi, đổ máu không ngừng mà chết.]6

Nam Tầm ngạc nhiên: "Trời, Tiểu Bát, ngoài sách cấm ngươi còn đọc được danh tác gì vậy?"

Tiểu Bát thẹn quá hóa giận: "Gia là một Thần thú uyên bác, đừng có nghĩ người ta tục tằn thế, biết chưa?"

Sự thật chứng minh, Tiểu Bát không hề nói láo. Bởi vì Hồng Cầm đang bóp vai cho Nam Tầm bỗng hỏi: "Chủ tử, mấy loại độc hai ngày trước người sai nô tỳ chuẩn bị đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay có luyện thử không ạ?"

Nam Tầm nghe mà tim gan run rẩy, gấp gáp chặn miệng: "Không. Chẳng phải Ma giáo ta có Vu Hộ pháp đấy ư, ta cần gì đi nghịch ba thứ đó? Mấy loại độc này rất quý, đưa hết đến phòng Vu Hộ pháp đi."

Hồng Họa hùa theo: "Đúng đó chủ tử, những thứ kinh tởm này không hợp với người chút nào. Người phải nên đẹp ngời ngời." Nói rồi ngắm nghía phần dưới xương quai xanh cô, cười hì hì: "Lớn thế này, căng mọng thế này, đúng thèm chết đám đàn ông kia."

Khóe miệng Nam Tầm giật giật, câu này quá là...

"Hồng Họa, khi nào đặt thêm cho ta vài bộ xiêm y. Dạo này thời tiết chuyển lạnh, ta muốn mặc dày chút."

Hồng Kỳ trêu: "Chủ tử cứ đùa. Nội lực người thâm hậu vậy có bao giờ sợ lạnh, người vẫn bận kiểu này quanh năm suốt tháng mà."

Nam Tầm:...

"Thật ra là vầy, tự dưng ta thấy phúc lợi lớn thế này vẫn nên để bản thân tự ngắm thôi, không thể để mấy tên đàn ông được hời."



"Ý? Chẳng phải hồi trước chủ tử bảo muốn cho đám đàn ông nhìn được mà ăn không được vì người ghét cay ghét đắng mấy kẻ vờ đứng đắn sao?"

Nam Tầm ngẩn ra chốc lát, sau thấy bọn nhỏ nhìn mình chăm chú với ánh mắt quái lạ bén liếc qua, cười duyên giải thích: "Chọc các ngươi thôi, ta hận nhất đám đệ tử chính phái. Giả quân tử gì chứ, ta vừa xuất hiện cái là, ha hả, mắt đều dính cả lên. Ôi chao, lần trước hình như còn móc mắt một gã, ai kêu gã bên thì mắng ta nữ ma đầu, bên thì chòng chọc vào ngực ta. Mấy thứ đàn ông ghê tởm đó đúng là ngứa đòn."

Cả đám liếc nhau, bấy giờ mới thôi nghi ngờ.

"Chứ sao. Sau này mà gặp mấy gã nói một đằng làm một nẻo thì cứ móc mắt ra là xong." Hồng Thư cười.

Nam Tầm khóc lóc kể lể với Tiểu Bát: "Bốn đứa này thành tinh rồi, thành tinh luôn rồi, ta mới thả lỏng xíu đã xém lộ. Nói đi du lịch, du lịch gì mà chẳng được thả lỏng."

Tiểu Bát "ồ?" một tiếng: "Gia thấy ngươi mà buông thả bản thân thì chả khác Hồng Y là bao nên mới tìm cơ thể này cho đấy. Hay ngươi không thích thân phận này?"

Nam Tầm: "... Thôi được rồi, kỳ thực ta rất thích, dù sao đầm lộ vai cũng chả là gì ở hiện đại."

Tiểu Bát: "Vậy được rồi, nghỉ phép vui vẻ ha. Gần đây gia chuẩn bị đột phá, phải bế quan tu luyện một thời gian. Không phận sự miễn phiền." Từ đó Tiểu Bát ngừng hót.

Để mấy cô bé hầu hạ một lát, Nam Tầm liền lấy cớ cho lui. Thừa dịp không ai để ý, cô vội kéo kéo áo ngực lên thật cao.

***

Nam Tầm đi Hắc Cung tìm giáo chủ Hắc Nhai.

Lúc cô đến, hai kẻ đứng canh ngoài cửa thấy là Hồng Y Hộ pháp bèn bẩm vọng vào.

"Hồng Y à? Vào đi." Bên trong truyền đến tiếng cười bỉ ổi của gã đàn ông.

Nam Tầm bước vào, mùi tình dục nồng nặc lập tức ập vào mặt. Cô không đổi sắc đi sâu vô trong. Trên giường lớn trong buồng, một lão trung niên gầy gò mà rắn chắc đang đè một người phụ nữ lẳng lơ ra sức rong ruổi. Lão hiển nhiên đã quen việc không kiêng dè làm chuyện này trước mặt cấp dưới.

Cuối cùng sau một lúc, lão phủ thêm quần áo rồi hướng đôi mắt đục ngầu về phía Nam Tầm, một tay vẫn ôm nữ nhân kia sờ soạng, cười hỏi: "Hồng Y tìm bổn tọa có việc gì?"

Nam Tầm thưa: "Hồi giáo chủ, hai ngày tới có lẽ ta phải rời giáo một chuyến. Giáo chủ có gì phân phó, ta có thể thuận tiện làm thay."

Hắc Nhai nhếch mép. Gương mặt tầm thường nhạt nhẽo, song đôi mắt nhỏ vẩn đục thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng khiến người khó chịu.

Sau khi tận mắt thấy người thật, Nam Tầm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đây là một kẻ vừa xấu vừa già, vừa lùn vừa dâm, mắt vẩn đục, cười hèn hạ, hành vi còn phóng đãng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv