Hạ Tích Thần khó khăn mở mắt ra, cả người anh đều lạnh đến muốn hỏng, lại còn rất đau, cổ họng thì nghẹn ứ, không cách nào thở được.
Anh cố gắng mở đôi mắt nặng trịch của mình ra nhưng thử mãi cũng đều không được, cả người đều rất nặng nề, lại còn rất đau.
“Khụ, khụ, khụ.” Khó khăn lắm anh mới nghiêng người được, sau đó lại bắt đầu ho liên tục, không khí cũng nhờ vậy mà mạnh mẽ tràn vào trong phổi.
Mà tận tới lúc này thì anh mới mở được đôi mắt của mình ra, mọi thứ trước mắt hơi tối, lại rất mờ nhạt, gần như là một lúc sau thì mới có thể nhìn rõ.
Trước mặt anh, à không, phải nói là cả người anh lúc này đều được phủ một cái khăn màu trắng, ở ngoài cái khăn có chút ánh sáng yếu ớt.
Hạ Tích Thần khó khăn ngồi dậy, cái khăn trên người cũng nhanh chóng rơi xuống đất tạo ra một tiếng vang nhỏ.
“Khụ khụ.” Hạ Tích Thần tiếp tục che miệng mà họ mấy cái, lại vừa đảo mắt nhìn quanh.
Căn phòng ăn đang nằm có rất nhiều giường, mà bên trên cũng có người đang nằm đó, tất cả đều được phủ khăn trắng lại, nhiệt độ ở đây lại vô cùng thấp, cơ hồ là lạnh tới cả người đều không còn chút cảm giác.
Hạ Tích Thần “...” Đây là cái nơi quái quỷ nào?
Cạch---------------
Hạ Tích thần theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lúc này ở ngoài cửa, Hạ Khâm, Linh Kỳ và bác sĩ đều đang dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn anh. (Kinh hoảng: kinh ngạc và hoảng sợ.)
“...”
Ngay lcu1 mà Hạ Tích Tần còn chưa biết đang có chuyện gì xảy ra thì một cơn choáng váng liền truyền tới, sau đó anh lập tức ngã xuống mà ngất đi.
Trước mắt lại lâm vào một mảnh tối đen, lại có vô số hình ảnh lướt qua trong đầu của anh.
Thân xác mà thế giới F này cho anh là của Hạ đại thiếu gia Hạ Tích Thuần.
Hạ Tích Thuần này từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử được nuôi dạy cực kỳ tốt.
Chính là tương lai rộng mở, nhưng mà vào năm hai mươi tám tuổi thì lại bị người ta tính kế gây ra tai nạn mà chết đi.
Chính là như vậy mà chết đi một cách lãng xẹt.
Hai người mà Hạ Tích Thuần thấy ở ngoài cửa chính là cha mẹ ruột của thân xác này.
Lúc mà hạ Tích Thần tỉnh lại lần nữa thì cũng đã là mấy ngày sau.
Anh lúc này đang nằm trong một phòng bệnh Vip, nhiệt độ trong phòng rất ấm áp làm anh cảm thấy rất dễ chịu.
Lúc mà anh tỉnh dậy thì trong phòng không có ai cả, chỉ có mình anh nằm đó.
Hạ Tích Thần nhìn mấy sợi dây đang cắm vào tay mình thì có chút khó chịu, đưa tay liền rút ra.
Anh nhanh chóng bước xuống giường nhìn ra quang cảnh bên ngoài.
Nếu như không nhờ tiếp thu ký ức của thân thể này thì chắc là lúc này Hạ Tích Thần hoàn toàn không biết bên dưới là cái gì và cái gì.
Thế giới này hoàn toàn không giống thế giới mà anh vẫn thấy, nhộn nhịp, ồn ào, hiện đại, ô nhiễm. Không giống như thế giới mà anh đã sống từ lúc mà anh sinh ra, khắp nơi đều là những cánh rừng xanh ngát xanh.
Chỉ là, thế giới này có cô.
Chỉ cần có cô ở đây là đủ rồi.
…
Ba ngày trước, phòng bệnh.
Linh Ưu ngồi xếp bằng trên giường, chống tay nhìn Lâm Khanh Khanh ở trong điện thoại.
“Hai người kia là thế nào vậy?” Linh Ưu hỏi.
“Hai người họ chính là Lam Tinh Kỳ và Hàng Duật Khanh, là hai người chuyên túc trực để xử lý những người có nguy cơ nhớ lại.”
“Hai người đó đến để bắt tớ sao? Hay là đến để tấu hài?” Linh Ưu nghĩ lại bộ dạng chạy trối chết của người đàn ông áo đen mà phì cười.
“Tớ không biết tại sao bọn họ lại đột nhiên bỏ chạy, nhưng mà hai người đó thật sự rất mạnh. Tiểu Kha, con bạch tuộc kia cũng là do hai người họ thả ra.” Lâm Khanh Khanh ôm lấy bản thân, ánh mắt có chút lo sợ.
“Chỉ vì muốn giết cậu mà bọn họ lại sẵn sàng hy sinh cả một khu Theta rộng lớn vậy sao?” Linh Ưu nhíu mày hỏi lại.
“Ừm. Vì ở khu đó cũng từng có phần lớn người đột ngột thức tỉnh gây ra rối loạn, cho nên có lẽ bọn họ tận dụng lần này để mà diệt luôn một thể. Đúng rồi, tớ đã tập hợp lại tư liệu của hai người kia cho cậu rồi đây.” Lâm Khanh Khanh vừa nói xong thì một mớ tư liệu cũng nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.
“Vũ tiểu thư, chung1 tôi vào trong có được không?” Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, một giọng nói vang lên.
Hiện tại.
Lúc này đây, Linh Ưu đang cực kỳ khó chịu mà ngồi trong vườn hoa của bệnh viện mà bứt hoa bứt cỏ.
Vốn dĩ là cô chỉ cần ở trong bệnh viện một tuần là đã có thể xuất viện rồi, nhưng mà sau đó cô đột nhiên vinh dự được giữ lại bệnh viện vì lý do là bệnh tình phát hiện chuyển biến lạ.
Mẹ nó chứ!
Té u đầu bị mẹ Vũ giữ lại bệnh viện mấy ngày thì cũng thôi đi!
Chụp X-quang không thấy có tụ máu hay gì hết thì có thể có chuyển biến gì?
Não phình lên làm hộp sọ nứt ra à!
Đây là vì yêu mến tài năng và sắc đẹp của cô nên tìm cớ giữ cô lại à?
Làm người ai làm thế!
[...] Mỗi ngày đều nhìn ký chủ tự sướng đến nhàm chán!
Thật nể phục ký chủ khi mà não lại có thể nhảy ra loại đáp án đó khi mà bị người ta cố ý giữ lại.