[Cho nên ký chủ không nên có ước mơ làm cá muối khô nha, cô vẫn nên có ước mơ chinh phục thế giới, bước lên đỉnh cao nhân sinh.]
“Bước lên đỉnh cao nhân sinh thì có thể làm thịt anh sao?”
[...] Vừa mới tình tứ với Hạ Tích Thần đó bây giờ lại đi gạ gẫm tôi! Ký chủ, cô là đồ tra nữ!
Hai người kia nhìn nhau một chút rồi nắm lấy tay của nhau, mà ở nơi bàn tay hai người họ giao nhau ấy, hiện lên một vầng sáng màu trắng hình tròn.
Kame kame ha à?
Linh Ưu mở to mắt tò mò nhìn cái cục sáng hình tròn kia, muốn nhìn xem thử nó ra cái gì?
Mà cái cục sáng đó lại càng lúc càng sáng hơn, hai người kia thấy cô không có cử động gì thì cũng cứ vậy mà tiếp tục thi triển.
[Cô không né à?] Hệ thống ngồi bên cạnh, cũng đang nhìn chằm chằm cục đó mà hỏi.
“Không, chọc hỏi một chút, cùng lắm thì bị kéo ngược thôi mà.” Linh Ưu không mấy để ý trả lời.
[Không có, đây là thế giới giả tưởng, cô sẽ không chết mà sẽ bị đánh cho te tua thôi.] Hệ thống lườm cô một cái cực kỳ không lưu tình mà trả lời.
“...”
Mà chính ngay lúc này thì cục sáng kia hình như cũng đã đủ sức mạnh, hai người kia bắt đầu thủ thế, miệng cũng nói to một câu: “Ánh sáng của chân lý, xua tan bóng đêm! Tiến công!”
Chân lý cái ông nội hai người!
Linh Ưu vội vàng tránh ra, mặc dù là may mắn tránh ra được nhưng mà phần tóc dài xõa tung ở đằng sau lai5 không may mắn như vậy.
Bị đánh cho quắn lại thành một cục.
“...”
Linh Ưu nhìn về đằng sau nơi mà cục sáng kia đánh vào, bức tường ở đó đã bị đánh cho vỡ thành một lỗ lớn.
Mà rất nhanh, bức tường đó đã hát ra một luồng ánh sáng màu xanh lá, rồi lấy tốc độ cực nhanh mà liền lại.
“...” Gì ghê vậy!
“Hụt rồi.” Người đàn ông kia lại đẩy đẩy kính.
“Thấy rồi, không cần nói lại cho nỗi nhục thêm sâu.” Người phụ nữ nói.
“Làm thế nào đây? Đánh tay đôi?” Người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ.
“Đánh lại không?”
“Không.”
“Ồ.”
Người phụ nữ lạnh lùng ồ một tiếng, rồi sau đó liền lấy đà mà phi về phía Linh Ưu.
Linh Ưu “...” Không hiểu nổi cái tổ chức tà đạo này!
Cô theo bản năng né qua một bên, vừa mới định quay người lại tiếp chiêu thì đã thấy cô ta êm đẹp nhảy lên cái cửa sổ gần đó, sau đó lại trực tiếp tung cả cửa sổ mà phi ra ngoài. Tà áo đen của cô ta vẽ nên một đường cong màu đen tuyệt đẹp rồi biến mất.
Linh Ưu “???” Khoan! Đây là thể loại thao tác gì?
Cô mờ mịt nhìn về phía người đàn ông áo đen với khuôn mặt không biểu tình đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đồng đội anh chạy mất rồi kìa, không chạy à?” Linh Ưu nhìn anh ta bằng ánh mắt dò xét mà hỏi.
“Tại sao tôi phải chạy?” Người đàn ông vẫn tiếp tục dùng giọng nói không chút chập chúng mà hỏi lại.
“Ồ, vậy đánh nhau tiếp không?” Linh Ưu ra vẻ thủ thế hỏi lại.
“Cô không có học sao? Một nơi công cộng như bệnh viện là nơi để cô đánh nhau à?” Người đàn ông trầm mặt xuống, nói xong câu đó thì cũng lạnh lùng quay người rời đi.
“...” Mi nói vậy làm bà đây suýt chút quên mất vừa nãy mi và đồng bọn của mi đánh ra một lỗ trên tường đấy!
Linh Ưu nhìn bóng lưng màu đen của người đàn ông đang đi nhanh tới mức gần như là chạy trước mặt mà trợn mắt một cái, sau đó lại phồng má lên.
Nhàm chán!
[...] Là ai vừa nãy mới la lối là bản thân mình chật vật hả!
Linh Ưu liếc nhìn xung quanh, những y tá vừa nãy đột nhiên biến mất lúc này đã xuất hiện lại đông đủ.
Cô lấy điện thoại ra, thì phát hiện ra thời gian từ lúc mà hai người kia tới đây cho tới bây giờ trôi qua còn chưa tới ba mươi giây.
“...” Trâu nha, vậy mà lại chơi tới mức làm chậm thời gian cơ đấy!
“Tiểu Kha, cậu không sao chứ?” Lâm Khanh Khanh lo lắng gọi một tiếng, khuôn mặt của cô ấy cũng xuất hiện ở một góc màn hình.
“Không sao, cậu đợi tớ một chút, tớ quay về phòng đã.” Linh Ưu nhìn quanh một chút rồi mới nói.
“Ừm.” Lâm Khanh Khanh ừm một tiếng rồi biến mất.
Linh Ưu nhìn quay một chút rồi cũng nhanh chóng về phòng của cô.
Nhà xác của bệnh viện.
Ở ngoài cửa, một người phụ nữ tầm tuổi trung niên ôm lấy một người đàn ông mà khóc đến thương tâm.
“Được rồi, được rồi. em đừng khóc nữa.” Người đàn ông một mặt đầy mệt mỏi, quầng mắt thâm đen, liên tục vỗ vỗ lưng của người phụ nữ kia, dịu dàng trấn an.
“Hạ tiên sinh, thủ tục đã làm xong rồi, các vị có thể mang xác của Hạ thiếu về để an táng.” Một vị bác sĩ đi tới, cầm theo một bản báo cáo.
Hạ Khâm vẫn không ngừng trấn an người phụ nữ kia, khẽ gật đầu một cái.
Mà Linh Kỳ - người phụ nữ kia - vừa nghe thấy lời của vị bác sĩ kia thì lại càng khóc đến thương tâm hơn.
Đứa con trai mà bà ấy nuôi hai mươi tám năm qua cứ vậy mà bỏ bà ấy đi.