Linh Ưu liếc nhìn hệ thống ở bên cạnh một cái, ngậm cọng cỏ trong miệng mà ngửa đầu nhìn trời.
Nhưng mà thật ra bị giữ lại mà mỗi ngày đều ngồi ngắm trời như vậy cũng được.
Cộp cộp------------
Tiếng giày cao gót đều đều gõ trên nền gạch hướng về phía cô mà đi tới.
Linh Ưu “...” Sao lại là tiếng giày cao gót nữa?
Không đúng!
Sao cô lại dùng từ lại?
Linh Ưu quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng giày cao gót, quả nhiên liền nhìn thấy một nam một nữ mặc một cây màu đen đang đi về phía cô.
Linh Ưu “...” Biết ngay là cái tổ chức hắc đạo này mà!
Linh Ưu vừa nhìn thấy hai người họ thì liền đứng lên, thích thú nhìn về phía hai người họ.
“Vũ tiểu thư, lại gặp mặt rồi.” Hàng Duật Khanh đẩy đẩy cái kính đen nói.
“Lại gặp mặt.” Lam Tinh Kỳ ở bên cạnh cũng máy móc nói lại.”
Linh Ưu không nói gì cả mà chỉ khoanh tay nhìn hai người họ.
“Cô không chào hỏi một chút à? Bất lịch sự tới như vậy sao?” Người đàn ông tiếp tục đẩy kính hỏi.
“...” Ai biết được mấy người có lại độc tấu như lần trước không?
Tôi cũng biết quê với hương đó chứ!
“Ồ, chào. Hai người lại tới đánh nhau à?”
“Ồ, tới đánh nhau à?” Người đàn ông nghiêng đầu nhìn qua Lâm Tinh Kỳ, giọng nói không chút chập chùng mà hỏi.
“Ông chủ bảo chúng ta tới đây mời cô tới gặp ông ấy. Vừa rồi anh không chú ý sao?” Lam Tinh Kỳ nhìn Hàng Duật Khanh mà nói.
“Không chú ý, anh chỉ chú ý tới em.”
“Ừ, tha cho anh lần này.”
Linh Ưu “...” Ngại quá! Tôi còn chưa có chết, ok!
Không muốn ăn loại cẩu lương mà thả bằng loại giọng như máy đọc kia, ok!
Hai người kia vừa nói xong thì cũng nhanh chóng quay người rời đi, đi được mười bước thì hai người kia đột nhiên quay người lại nhìn Linh Ưu.
“Cô còn không nhanh lên? Đi thôi!” Hàng Duật Khanh nói.
Linh Ưu “...” Tôi là loại người mà ai gọi thì cũng sẽ đi à? Không đi!
Năm phút sau đó, Linh Ưu nhíu mày nhìn cửa phòng trưởng khoa thần kinh trước mặt, sau đó lại quay đầu nhìn hai người đen thui ở sau lưng.
“Vào đi, đừng sợ.” Hàng Duật Khanh thấy cô đứng yên tại chỗ, cho rằng là cô sợ thì liền nói.
Lam Tinh Kỳ thì hơi nghiêng đầu nhìn cô, sau đó liền quay sang nhìn Hàng Duật Khanh nói: “Đưa kẹo cho em.”
Hàng Duật Khanh nhanh chóng lấy từ trong túi áo vest ra một cây kẹo mút.
“Ngoan, cho cô cái kẹo. Vào trong đi, lát nữa đi ra tôi lại cho cô thêm một cái nữa.” Lam Tinh Kỳ nhét cái kẹo vào tay cô thấy cô còn đang ngơ ngác thì lại xoa xoa đầu cô mấy cái.
Linh Ưu mạnh mẽ hất tay Lam Tinh Kỳ ra, nắm chặt cái kẹo, xoay người nắm lấy tay nắm cửa.
Cô mới không phải là vì sợ nên mới không vào trong đâu!
Ngay lúc cô vừa quay người lại thì cô liền buông lỏng tay ra, hệ thống nhanh chóng vui sướng cầm lấy cái kẹo, cực kỳ thành thục mà mở nó ra rồi bỏ ngay vào miệng.
Vừa nãy cô chính là bị anh làm phiền đến phát điên mới ngừng lại, lý do chính là trên đường đi tới đây thì anh phát hiện ra trên người Hàng Duật Khanh có kẹo ngon, liên tục bảo cô cướp cho anh mấy cái!
#Hệ thống nhà tôi thèm đồ ngọt đến phát điên thì phải làm sao? Online chờ, rất gấp!
Cô liếc hệ thống đang híp mắt hưởng thụ cái kẹo trong miệng một cái rồi nhanh chóng mở cửa đi vào bên trong.
Hệ thống đang ăn kẹo nhưng cũng liếc nhìn cô một cái.
Ký chủ ngu ngốc làm sao hiểu được mùi vị của kẹo hàng hiệu nó ngon tới mức nào chứ!
Linh Ưu vào trong phòng thì không thấy ai trong đó cả.
Cô nhẹ nhàng đi tới bên bàn tiếp khách mà ngồi xuống, sau đó cô nhìn xung quanh một chút rồi nhanh chóng lấy mấy cái bánh quy trên bàn mà nhét cho hệ thống.
Hệ thống đột nhiên bị cô nhét bánh quy thì trước tiên là trợn to mắt, sau đó liền cười tít mắt mà nắm lấy.
Đột nhiên cảm thấy ký chủ rất đáng yêu nha.
Cạch------------
Cửa phòng vệ sinh trong phòng lúc này đột nhiên được mở ra, bác sĩ Thẩm từ bên trong ra.
Linh Ưu liếc ông ta một cái rồi thôi, không tỏ vẻ bất ngờ lắm.
“Chậc, Vũ tiểu thư phối hợp tới đây như vậy làm tôi rất vui.” Ông ta chậc một cái rồi nhanh chóng đi tới ngồi trước mặt cô.
“Ông muốn nói gì với tôi?” Linh Ưu trực tiếp vào thẳng chủ đề, lằng nhà lằng nhằng phiền chết!
“Rất đơn giản, tôi chỉ là muốn xóa ký ức của cô để đảm bảo rằng cô sẽ không khiến thế giới F này xảy ra vấn đề mà thôi.” Bác sĩ Thẩm nở nụ cười hòa ái mà nói.
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Linh Ưu híp mắt hỏi lại.
“Đúng vậy, chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp là được.”
“Vậy sao ngay từ đầu ông không làm luôn đi mà phải đợi tới bây giờ? Vì cơ bản là mấy người không có được quyền điều khiển trung tâm nên mới không làm gì được. Thậm chí là ngay cả ký ức của nhân loại mấy người cũng không thể điều khiển được. Cái gọi là đảm bảo thế giới F không xảy ra vấn đề chính là loại bỏ toàn bộ những người có nguy cơ hoặc là đã nhớ lại đúng không?”