Edt: Nhan
Hạ Tư Viêm thản nhiên nói: “Vốn dĩ anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì, chết chưa hết tội.”
“Anh ta quả thật không phải là người tốt. Nhưng anh cũng không phải một người dễ dàng mở miệng dặn dò người khác phải ra tay độc ác.” Khúc Yên ngẩng mặt lên nhìn gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông trước mắt: “Em cứ quên hỏi mãi, anh có để ý tới trinh tiết không?”
Cô hỏi vô cùng trực tiếp.
Hạ Tư Viêm khẽ giật mình, lập tức phủ nhận: “Không.”
Đời này, hắn gặp cô quá trễ.
Cô từng qua lại với người đàn ông khác, hắn cũng không trách được.
Nhưng nếu nói một chút quan tâm cũng không có thì là giả.
“Nói thật đi.” Khúc Yên tiến lên một bước, ôm lấy eo hắn, dựa đầu vào ngực hắn rồi ngước mắt nhìn: “Đêm đó chúng ta phát sinh quan hệ, em không chảy máu trinh, có phải anh rất để ý không?”
Hạ Tư Viêm cụp mắt xuống nhìn mắt hạnh rạng ngời của cô gái trước ngực, trầm giọng: “Không phải là anh để ý, anh chỉ trách bản thân không nhớ lại sớm hơn một chút, không đi tìm em sớm hơn một chút.”
“Anh không hỏi là em và Đường Minh Diệu đã làm đến bước nào rồi à?”
Mặc dù là nồi của nguyên chủ nhưng nguyên chủ cũng chưa phát sinh quan hệ nam nữ với Đường Minh Diệu.
Chẳng qua là Khúc Yên cảm thấy trong lòng Hạ Tư Viêm có khúc mắc, cô không đoán được là gì.
“Chuyện của quá khứ rồi, không quan trọng.” Hạ Tư Viêm cúi đầu hôn trán cô, nhẹ nhàng nói: “Trước đây, anh chưa thể tham gia vào cuộc sống của em, từ nay về sau anh sẽ bù đắp.”
Hơn hai mươi năm trưởng thành, hắn chưa từng tham dự.
Phải chăng là bởi vì điều này nên mới ảnh hưởng tới giá trị hảo cảm đối với hắn?
“Thật ra không phải như vậy.” Giọng Khúc Yên nhỏ dần.
Cô cũng chỉ mới tới thế giới này được mấy tháng mà thôi.
Thật ra hắn đã bước vào cuộc sống của cô từ đầu tới cuối.
Nếu như phải nói là không công bằng thì đó cũng là không công bằng với hắn.
Quá trình trưởng thành của hắn cô độc và tĩnh mịch, chỉ có một mình hắn tự vượt qua.
“A Viêm, là em sơ ý rồi. Chuyện liên quan tới Đường Minh Diệu, đáng ra em phải giải thích rõ ràng cho anh từ trước.” Khúc Yên nhớ tới cuộc sống của hắn mấy năm nay mà mềm lòng, nhón chân lên hôn hắn một cái: “Em chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với anh ta, em không thích anh ta, chưa từng thích. Em chỉ thích một mình anh.”
Cô dừng lại một lát, cong môi nói: “Còn chuyện tại sao con gái không chảy máu trong lần đầu tiên thì anh tự đi tìm hiểu đi, có rất nguyên nhân.”
Trong lòng Hạ Tư Viêm khẽ động, chẳng biết vì sao như có dòng nước nóng chảy qua, dùng sức miết môi cô: “Bảo bối, em rất tốt.”
Khúc Yên khẽ nói: “Còn bảo là anh không quan tâm trinh tiết này kia, trở mặt nhanh như vậy.”
“Không, không phải anh vướng mắc chuyện đó.” Hạ Tư Viêm giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh vui vì em thẳng thắn nói cho anh biết. Anh thích việc em sẵn sàng nói hết mọi chuyện cho anh nghe, thích việc em quan tâm tới cảm giác của anh, thích việc em để tâm đến mối quan hệ của chúng ta.”
Hắn cong môi thấp giọng nở nụ cười, lại nói: “Đương nhiên là cho tới bây giờ nếu trong thế giới của em chỉ có một người đàn ông là anh thì anh cực kì hạnh phúc. Chỉ mong đời đời kiếp kiếp chúng ta đều gặp nhau, đều chỉ yêu mình nhau.”
“Ừm, em tin chúng ta sẽ yêu nhau đời đời kiếp kiếp.” Khúc Yên an tĩnh ngắm nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “A Viêm, nếu anh đã thích sự thẳng thắn đến vậy thì anh có thể nói cho em biết chuyện anh đang giấu trong lòng không?”
Hạ Tư Viêm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn trước mặt, trầm mặc phút chốc, chậm rãi nói: “Vài ngày trước, đột nhiên anh nghe thấy một giọng điện tử vang lên trong đầu, nhắc nhở giá trị hảo cảm của em đối với anh.”