Edt: Nhan
Tình huống tận thế càng ngày càng nghiêm trọng, xung quanh nhà của Khúc Yên và Hạ Tư Viêm đã không còn người sống nữa, chỉ còn lại zombie lang thang bốn phía.
Có vẻ tình trạng trong thành phố còn thê thảm hơn, càng đông người lại càng dễ xảy ra chuyện.
Khúc Yên được Hạ Tư Viêm bảo vệ rất tốt, quanh chỗ ở của bọn họ đặt lưới điện được duy trì bằng máy phát điện, chỉ cần zombie nhào lên là sẽ bị giật cháy khét.
“Yên Yên, em trữ nhiều máy phát điện trong nhà vậy.” Giang Từ bị Hạ Tư Viêm cử vào nội thành để lấy vật tư ở nhà Khúc Yên.
“Ừm, em còn mua rất nhiều thức ăn nước uống, đáng tiếc bị người ta cướp hết rồi.” Khúc Yên tiếc nuối nói.
Chắc là tên Đường Minh Diệu kia lấy.
“Đúng rồi, Yên Yên, lúc anh đi có gặp......” Giang Từ nói được một nửa đã bị Hạ Tư Viêm ngắt lời.
“Hai người đang nói chuyện gì thế? Ra ăn cơm đi.” Hạ Tư Viêm dùng ánh mắt ngăn Giang Từ nói tiếp.
Ba người đi ra ngồi xuống quanh bàn ăn.
Khúc Yên cảm giác Hạ Tư Viêm với Giang Từ giống như có bí mật gì đó, không khỏi vừa đi vừa về dò xét hai người bọn họ: “Hai người giấu em chuyện gì?”
Giang Từ vùi đầu ăn cơm, không lên tiếng...
Không phải chỉ là giết một người thôi sao, vậy mà không để hắn nói.
Yên Yên cũng không phải cô gái mềm yếu dễ hoảng sợ gì, hành vi chém giết trong tận thế sớm muộn cũng trở thành chuyện thường ngày.
“A Viêm, anh nói đi.” Khúc Yên quay đầu nhìn Hạ Tư Viêm, nhíu mày hỏi: “Hai người thần bí như thế, làm gì chuyện sau lưng em rồi?”
Hạ Tư Viêm gắp thức ăn cho cô, thản nhiên nói: “Không có gì, chẳng qua là thời điểm A Từ tới nhà em thì gặp Đường Minh Diệu.”
“A......” Khúc Yên gật gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Anh ta là bạn trai cũ của em.” Hạ Tư Viêm ngước mắt nhìn cô một cái: “Trước khi em nhớ lại kiếp trước, quan hệ của em với anh ta không tệ.”
Khúc Yên: “......”
Đây là bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói à?
Lúc nguyên chủ lấy lòng Đường Minh Diệu, cô vẫn chưa xuyên qua mà.
Nồi này cô không nhận.
Hạ Tư Viêm thấy cô không nói lời nào bèn nói tiếp: “Anh và A Từ đã nói với nhau là để ngăn cản những chuyện xấu xảy ra thì nếu gặp người này phải giết luôn.”
Khúc Yên hơi nhíu mày: “Cho nên Đường Minh Diệu chết rồi?”
Giang Từ nuốt xong thức ăn trong miệng, nhịn không được xen vào nói: “Yên Yên, bạn trai cũ này của em thật sự là một tên cặn bã, anh đánh nhau với anh ta, anh ta lại dùng ám chiêu muốn hại chết anh, anh không khống chế được nên giết anh ta luôn.”
Giang Từ lắc đầu lại nói: “Mắt nhìn người trước kia của em không ổn chút nào, em tìm loại bạn trai này trong đống rác sao?”
Hạ Tư Viêm nhếch môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ không nhìn ra tâm tình gì.
Bỗng nhiên Khúc Yên nghĩ đến một chuyện, kinh ngạc hỏi: “A Viêm, không phải là anh nghĩ rằng......”
Cô nói một nửa rồi dừng lại kịp thời.
Giang Từ tò mò hỏi: “Tư Viêm nghĩ gì?”
Hạ Tư Viêm nhét miếng khoai trên bàn vào mồm Giang Từ: “Ăn cơm của anh đi.”
Tiếp đó hắn đứng dậy nắm lấy tay Khúc Yên, nói: “Chúng ta trở về phòng rồi nói, đừng để người không có phận sự nghe lén.”
Giang Từ bị nhét khoai lang đầy miệng, tức giận phì phì hai tiếng: “Người không có phận sự? Việc nặng nhọc do tôi làm, việc vặt cũng là tôi, giết người là tôi nốt, hai người các ngươi mỗi ngày lại thồn vào miệng tôi một đống cẩu lương! Hạ Tư Viêm, anh chả có chút lương tâm nào!”
Hạ Tư Viêm không để ý tới hắn, đưa Khúc Yên lên tầng.
Đến phòng ngủ tầng bốn, Hạ Tư Viêm đóng cửa phòng rồi mới nói: “Anh không để ý chuyện kia.”
Khúc Yên nhẹ cong môi hồng: “Nếu đã không để ý thì anh bảo anh Từ giết Đường Minh Diệu làm gì?”