Edt: Nhan
Đội trưởng Hạ! Anh cứ thế này là không tìm được vợ đâu!
Không đúng, hắn đã sớm làm đệ tử phật môn. Mặc dù không quy y xuất gia, nhưng bên trong kế hoạch cho tương lai của hắn nhất định không có chuyện yêu đương, lấy vợ sinh con gì gì đó.
"Cô Khúc, cô sao vậy?" Hạ Tư Viêm thấy đột nhiên cô lộ rõ vẻ tuyệt vọng, hỏi một câu: "Có phải không khí trong thang máy khiến hô hấp khó khăn không?"
"Không phải, tôi khó chịu trong lòng." Khúc Yên yếu ớt thở dài: "Ba tháng nay tôi chạy tới cục cảnh sát nhiều lần như vậy, đội trưởng Hạ có biết là vì sao không?"
"Trong ghi chép báo án có ghi chú rõ là cô nghi ngờ mình bị fan hâm mộ biến thái theo dõi."
"Đó là việc công. Còn việc tư... tôi đến cục cảnh sát là để gặp một người." Khúc Yên ngước mắt nhìn hắn.
Trong thang máy chật hẹp chỉ có ánh đèn lập lòe từ điện thoại trong tay hắn.
Tia sáng lờ mờ phản chiếu lên khuôn mặt anh tuấn khiến hắn càng thêm cuốn hút.
"Cô có người quen ở đó?" Hạ Tư Viêm nhăn mày kiếm, hắn gặp cô nhiều như vậy mà chưa từng nghe qua bao giờ.
"Người tôi nói là anh." Khúc Yên nói thẳng.
"Cô muốn gặp tôi?"
"Đúng vậy."
"Vì sao?"
Khúc Yên thở dài, nói khẽ: "Anh thử đoán xem là vì lí do gì."
Lúc này, thang máy bỗng nhiên hoạt động lại, đèn sáng lên, từ từ di chuyển lên.
Thời điểm đến tầng 16, cửa thang máy mở ra.
Khúc Yên đi ra ngoài trước.
Hạ Tư Viêm đi đằng sau, nhíu mày nhìn bóng lưng cô. Cô đang bày tỏ tình cảm với hắn à?
Từ khi đi học tới khi làm cảnh sát, những cô gái tỏ tình hắn như cá diếc qua sông*, đếm không xuể.
*hình như là cụm 過江之鯽, tui lên gg tra thì có thể hiểu là nhiều người, kiểu đông đúc á, nhấn mạnh là tui không biết tiếng trung nha
Có người chạy tới trước mặt hắn nói thích hắn. Có người đưa thư tình, gửi tin nhắn để nói ra tình cảm.
Nhưng hình thức bày tỏ không thể giải thích được này, cô vẫn là người đầu tiên.
"Yên Yên!"
Khúc Yên còn chưa đi đến cửa phòng 1602 liền thấy một thanh niên chạy về phía cô.
Tên đó dang hai tay, nhiệt tình muốn ôm cô vào lòng.
Khúc Yên nhanh chóng tránh sang một bên.
Lúc lùi lại, cô không cẩn thận đụng vào ngực Hạ Tư Viêm.
Hạ Tư Viêm phản ứng theo bản năng, vặn chặt cánh tay Khúc Yên, đá vào chân cô một cái, giày cao gót gãy, cô bị trật mắt cá chân, kêu đau một tiếng.
"Xin lỗi." Hạ Tư Viêm phản ứng lại, trầm giọng nói xin lỗi.
Hắn ngồi xuống xem mắt cá chân cô: "Sưng rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện."
"Chờ đã!" Gã đàn ông trẻ tuổi hỏi: "Yên Yên, người này là ai? Em từ hôn là vì hắn?"
Khúc Yên đau chân, đứng không vững, Hạ Tư Viêm đỡ lấy cô, thức thời thấp giọng nói: "Cô Khúc, có cần tôi tránh đi không?"
"Không cần." Khúc Yên dựa vào cánh tay rắn chắc của Hạ Tư Viêm, miễn cưỡng đứng lên, nói: "Đường Minh Diệu, hôn ước giữa tôi và anh là ý muốn riêng của người lớn hai nhà. Tôi chưa từng đồng ý."
"Yên Yên, trước đây em không như thế này......" Đường Minh Diệu không thể chấp nhận được mà lắc đầu: "Trước đó em gọi anh là anh Minh Diệu, bây giờ lại gọi cả họ cả tên ra. Đều là bởi vì tên kia, có đúng không?"
Hắn chỉ vào Hạ Tư Viêm.
Khúc Yên nghĩ, nguyên chủ gọi anh là anh Minh Diệu, nhưng tôi lại không quen anh.
"Ừ!" Cô dứt khoát thừa nhận luôn, thân thiết kéo tay Hạ Tư Viêm: "Tôi thích anh ấy! Chỉ thích một mình anh ấy! Trong mắt tôi, anh ấy là người đẹp nhất trái đất này."
Bắp tay rắn rỏi của Hạ Tư Viêm cứng đờ trong nháy mắt, hắn nhìn mắt cá chân cô bị thương, miễn cưỡng nhịn xuống, không đẩy cô ra.
Dù thế nào thì cũng là do hắn phản ứng thái quá nên cô mới bị thương.