Edt: Nhan
"Cô Khúc, cô mau buông tay." Hạ Tư Viêm nhẫn nại phút chốc, cố nhịn không ném cô qua vai, nói: "Cô bình tĩnh một chút, khóc cũng không có tác dụng gì."
"Tôi sợ bóng tối......" Khúc Yên khóc nức nở, giọng nói mềm mại rất êm tai.
Bình thường tại thời điểm này đàn ông đều sẽ nảy sinh cảm giác thương tiếc, nhưng ngay lúc này, trong đầu Khúc Yên đột nhiên đinh một tiếng --
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ -1】
Khúc Yên choáng váng!
Thế mà giá trị hảo cảm lại giảm xuống, từ 0 đã biến thành -1!
Một cái ôm này lại còn là thiệt thòi!
"Tôi không khóc......" Cô lập tức buông Hạ Tư Viêm ra, chui vào góc thang máy, thu mình đợi người tới.
Hạ Tư Viêm mở đèn pin trên điện thoại lên, ánh sáng lướt qua khuôn mặt còn vương nước mắt của cô.
Có mấy phần đáng thương.
"Cô Khúc, cô có thể cầm điện thoại giúp tôi một chút không? Giúp tôi soi sáng trần thang máy." Hạ Tư Viêm nhíu mày, nữ minh tinh này thực sự quá yếu...
"Không thể." Tâm tình Khúc Yên không tốt, lười giúp.
Cô ngồi xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Cô gọi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất ra, lặng lẽ hỏi: "Vì sao vừa rồi giá trị hảo cảm lại giảm xuống?"
Tiểu Thất căn cứ vào biểu đồ cảm xúc của nam chủ, phân tích: "Từ nhỏ nam chủ đã luyện võ, có tính cảnh giác rất cao. Kí chủ vừa rồi đột nhiên ôm lấy hắn, theo bản năng, hắn muốn hất ngài ra."
Khúc Yên: "......"
Không dính mỹ nhân kế cũng không dính khổ nhục kế.
Hạ Tư Viêm này thật sự là một tảng đá!
"Đội trưởng Hạ, tôi cảm giác khá hơn một chút rồi." Khúc Yên bỗng nhiên đứng lên, hít sâu một hơi, giả vờ bản thân đã điều chỉnh cảm xúc xong, lớn tiếng nói: "Trước đó tôi từng bị nhốt trong thang máy rồi, anh cầm điện thoại chiếu sáng cho tôi, tôi leo lên xem."
Hạ Tư Viêm không khỏi kinh ngạc: "Cô leo lên?"
Chỉ bằng cơ thể mảnh mai với dáng vẻ tay trói gà không chặt kia thì cô leo lên kiểu gì?
"Đội trưởng Hạ, nếu anh không ngại thì tôi có thể giẫm lên vai anh, tiếp đó mở nóc ra xem tình hình được không?" Khúc Yên tỉnh táo cân nhắc lợi và hại, nói: "Tôi tương đối nhẹ, đứng trên anh dễ hơn. Nếu đổi lại là anh thì tôi sợ tôi không chịu nổi."
Hạ Tư Viêm từ trước đến nay làm việc gọn gàng linh hoạt, gật đầu nói: "Được."
Hắn vốn không có ý định trèo lên người cô, nhưng thang máy bóng loáng, hắn cố tình trèo sẽ tạo ra động tĩnh lớn, e rằng sẽ khiến thang máy rơi.
"Tôi lên đây, tôi sẽ nhẹ nhàng." Khúc Yên chờ hắn ngồi xổm xuống liền cởi giày cao gót, giẫm lên vai của hắn.
"Bây giờ tôi chậm rãi đứng lên, cô cẩn thận bám vào vách thang máy." Hạ Tư Viêm từ từ đứng lên, cô rất nhẹ, đứng trên vai hắn nhưng gần như không có cảm giác gì.
Động tác của Khúc Yên gon gàng nhanh nhẹn, lực tay rất lớn, đẩy phía trên một cái.
Cô nhìn bên trong một chút, nói: "Đội trưởng Hạ, chúng ta bị kẹt ở giữa hai tầng. Đề nghị của tôi là không nên cố chui ra, bởi vì nếu như đột nhiên thang máy khởi động, có khả năng chúng ta sẽ bị kẹt ở trong đó, nguy hiểm đến tính mạng."
"Được, cô xuống đi." Hạ Tư Viêm lại chậm rãi ngồi xuống một lần nữa, để cho cô xuống.
"Chúng ta chờ cứu viện thôi." Khúc Yên trở lại sàn thang máy, đeo giày cao gót, vỗ vai hắn nhè nhẹ, nói nhỏ: "Ngại quá, đạp lên vai anh rồi."
Hạ Tư Viêm khẽ lắc đầu: "Cô làm rất tốt."
Khúc Yên chợt nghe một tiếng nhắc nhở --
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ + 1, hiện tại là 0 điểm. 】
Khúc Yên á khẩu không trả lời được......
Làm sao lại tăng thêm hảo cảm?
Hơn nữa còn keo kiệt chỉ tăng thêm 1, quay về lại 0 điểm!