Edt : Nhan
"Mỗi ngày em đều đến cục cảnh sát, anh đã biết là có chỗ không đúng! Anh điều tra tư liệu của hắn rồi, cảnh sát mà thôi, hắn căn bản không xứng với em!" Đường Minh Diệu giận dữ hô to: "Em có tin ngày mai anh sẽ khiến hắn mất đi bát cơm này không?"
Mắt Hạ Tư Viêm tối sầm xuống, lạnh giọng mở miệng nói: "Chuyện riêng của các người thì tự mình xử lý. Nhưng tôi rất tò mò không biết chuyện liên quan đến cơ quan nhà nước, anh lấy quyền hạn ở đâu ra?"
"Mày đợi đấy!" Đường Minh Diệu kêu gào: "Không khiến mày thất nghiệp, tao không phải họ Đường!"
Hạ Tư Viêm nhếch môi khinh miệt, hời hợt nói: "Anh cứ việc thử."
"Mày con mẹ nó đừng có mạnh miệng! Xem tao xử mày thế nào!" Đường Minh Diệu nóng máu, hơn hai mươi năm nay, hắn là người thừa kế duy nhất của Đường gia, ai mà không phải nịnh nọt lấy lòng hắn?
Ngay cả Khúc Yên lúc trước cũng luôn cẩn thận dỗ dành hắn, chỉ sợ hắn không kết hôn với cô.
Bây giờ lại vì một tên cảnh sát vừa nghèo lại không có tiền đồ mà dám thách thức hắn!
"Khúc Yên, em cũng chờ đó!" Đường Minh Diệu hung dữ trừng Khúc Yên, hất cằm rời đi.
Khúc Yên không để ý hắn ta, buông tay Hạ Tư Viêm ra, nói: "Thật xin lỗi, đội trưởng Hạ, lại để anh lội vũng nước đục này."
Hạ Tư Viêm cũng không để ở trong lòng, hạ mắt nhìn chân cô: "Cô còn đi được không? Vừa rồi là tôi phản ứng thái quá, khiến cô trật chân."
"Còn đi bình thường, không cần đến bệnh viện, tôi tự băng lại là được." Khúc Yên nghĩ, hắn không thích phụ nữ mềm yếu nhõng nhẽo, vậy cô kiên cường.
Đủ loại thiết lập nhân vật, thoải mái nhập vai.
Cô mang đôi giày đã rơi mất gót, khập khiễng đi về nhà.
Hạ Tư Viêm nhìn dáng vẻ chật vật của cô, nhíu nhíu mày, tiến lên đỡ lấy cô: "Nếu cô không muốn đi bệnh viện thì tôi lấy thuốc xoa bóp cho cô, có thể sẽ khỏi nhanh một chút."
"Được, cảm ơn anh." Khúc Yên mở cửa mời hắn vào nhà, "Đội trưởng Hạ, anh cứ tự nhiên."
Hạ Tư Viêm đỡ cô vào nhà, một hương thơm thoang thoảng ùa ra chào đón.
Nhà cô ở ngay bên cạnh nhà hắn, thiết kế giống nhau nhưng hoàn toàn bất đồng về phong cách trang trí.
Trong phòng cô đầy hoa tươi, cực kì giống với mùi hương trên người cô.
Ghế sofa màu xanh đen, thảm màu tối theo phong cách cổ điển, giấy dán tường mang theo hơi thở xưa cũ, có phần tương tự những bộ phim điện ảnh thế kỷ trước.
"Đây là phòng tôi, sắp tới sẽ cho đoàn làm phim thuê để quay, qua mấy ngày nữa họ sẽ tới." Khúc Yên giải thích, "Anh nhìn máy hát kia kìa, lần này là bối cảnh dân quốc."
Hạ Tư Viêm gật đầu, cũng không quan tâm nhiều, chỉ nói: "Cô ngồi xuống trước đi, đừng đi lại lung tung, tôi về lấy thuốc."
Hắn rất nhanh nhẹn, đi chút liền trở lại.
Khúc Yên ngồi trên ghế sofa, mắt cá chân trắng như tuyết vừa đỏ vừa sưng.
Cô chạm nhẹ một chút, đau đến rít lên một tiếng.
"Đau lắm sao?" Hạ Tư Viêm quỳ gối bên ghế, đặt chân cô lên trên chân mình, "Bây giờ tôi xoa bóp cho cô, sẽ hơi đau một chút, cô cố nhịn."
Chân cô thon thả, móng chân sơn màu nude được chăm sóc kĩ càng trông cực kì mềm mại và đáng yêu, phía trên còn điểm xuyết những ngôi sao nhỏ.
Rất nữ tính.
Hạ Tư Viêm cảm thấy có chút mới lạ đối với mấy kiểu điệu đà của thiếu nữ, lại nhìn thêm một chút.
Thế giới của hắn phần lớn là đen, xám, trắng, cách trang trí nhà cửa, xe cộ, quần áo cũng vậy.
Hắn không hiểu mấy cái màu hồng dễ thương kia có gì hay ho.
Nhưng khi đặt trên người cô lại rất hài hòa.
Có thể là bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp lại có mấy phần ngọt ngào đáng yêu của cô.
"Trước đây cô Khúc thường đóng phim gì?" Hạ Tư Viêm vừa xoa bóp vừa tìm chủ đề nói chuyện phiếm để phân tán lực chú ý của cô.