Mặt Trời Ở Vân Quốc

Chương 4



Ta nhìn chằm chằm người trước mặt, môi đỏ răng trắng, nếu không phải trước đây đã từng gặp thì ta quả thực sẽ bị đánh lừa bởi vẻ ngoài ôn nhu như ngọc, đầy dịu dàng kia.

Quân Dự, quân chủ của Sở Quốc, là một vị minh quân hiếm có của Sở Quốc.

Đáng tiếc, vậy mà lại là nữ cải nam trang.

Trong trí nhớ của ta, bí mật này bị lộ ra bởi chính hoàng hậu của nàng ấy vào hai năm sau.

Quân chủ Sở Quốc lại là nữ cải nam trang.

Ngay khi tin tức này bị truyền ra, tất cả tiền triều đều chấn động.

Minh quân, thánh chủ mà trước đây bọn họ từng ca ngợi, chỉ vì là một nữ tử, nên tất cả những công lao của nàng ấy đều bị xóa sạch.

Những thế gia đại tộc không thể chịu được việc một nữ tử nắm quyền, đã lấy danh nghĩa thanh quân trắc, chưa đến nửa năm sau đã phong chất tử của nàng ấy lên làm một hoàng đế bù nhìn.

Các thế gia đại tộc nắm giữ triều chính, lấy danh nghĩa thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, cơ nghiệp Sở Quốc trăm năm vốn đã dần suy tàn, cơ hội duy nhất để trở mình vừa mới bắt đầu cũng cứ như vậy mà kết thúc.

“Tống mỗ bái kiến Tạ tiểu thư.”

Quân Dự mỉm cười nhìn ta, phong thái điềm đạm như một quý công tử.

Ta cụp mắt, đáp lễ lại nàng ấy.

11.

Việc từ hôn đã gây ra ảnh hưởng đáng kể.

Quý phi nương nương vốn luôn xem ta như cái gai trong mắt lại phái thuộc hạ thân cận tới đưa ta tiến cung.

Trong Vĩnh An cung, nữ nhân được bao quanh bởi ngọc trai và phỉ thúy có làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ quyến rũ, những ngón tay thanh tú trìu mến nắm lấy tay ta nói những lời “quan tâm”.

“An Nhi không hiểu chuyện đã làm Tạ tiểu thư không vui rồi. Bổn cung thay nó bồi thường cho ngươi." Bà nói.

“Cái gọi là oan gia không nên kết thân này, Cảnh Nguyên à, nỗ lực của ngươi những năm qua bổn cung đều thấy.”

“Ngươi là một nử tử tốt, An Nhi vô phúc, nhưng một khi đã hủy hôn, sau này sẽ rất khó thành thân.”

Nữ nhân vừa nói vừa lấy khăn gấm thêu viền vàng che mặt ra vẻ thương cảm.

Ta lặng lẽ cúi đầu không nói gì, đôi mắt vờ như tối đi.



Bà ta nhìn ta, khẽ nhếch môi rồi thở dài.

“Ngươi là một đứa trẻ tội nghiệp, nhưng cũng không cần buồn, An Nhi không được, chúng ta vẫn còn rất nhiều hoàng tử khác. Ngươi nghĩ thế nào về Lục hoàng tử Cảnh Nhạc? Tuy rằng hắn không tuấn tú bằng Cảnh An, nhưng hắn vẫn luôn không ngừng tiến bộ. Hôm qua còn được sư phó thưởng cho một bộ giáp nhất phẩm…”

Bà ta nói không ngừng, đáy mắt ta tràn ngập sự mỉa mai.

Vững vàng? Tiến bộ?

Tiêu Cảnh Nhạc nếu bớt ham mê mỹ sắc, chú tâm học tập. Quý phi nương nương đã không cần phí tâm sức lôi kéo ta như vậy.

Trên mặt ta hiện lên vẻ vui mừng, giả vờ phấn khích nắm lấy tay nữ nhân.

“Thật vậy sao nương nương?”

Sau đó ta lại vờ như nhận ra mình thất lệ, khiến cho bà ta bật cười.

“Đương nhiên là thật, ngày mai bổn cung sẽ nói Nhạc Nhi đến xin hoàng thượng tứ hôn.”

“Đa tạ tình cảm của nương nương." Ta nhanh chóng đứng dậy, quỳ gối tạ lễ.

Sau đó lại như nhớ ra điều gì, ta lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc lọ nhỏ rồi dâng tặng nó như một món bảo vật.

“Cảnh Nguyên không có gì báo đáp để báo đáp đại ân của người. Đây là Ngọc Ngưng Lộ được đưa về từ Nam Cương. Nghe nói khi thoa lên cơ thể sẽ có một mùi hương thần bí. Đây chính là bảo bối thần kỳ mà các nữ tử Nam Cương dùng để quyến rũ phu quân của họ.”

Khi chiếc lọ nhỏ được đưa lên, ánh mắt bà ta sáng lên, sau đó lại thân thiết kéo tay ta.

“Nhìn xem, chúng ta đã sắp thành người một nhà rồi. Ta đã sớm nghe nói Nguyên Nhi đối xử rất tốt với người khác, rất thích tặng lễ vật, bổn cung thấy thật tiếc cho mấy món lễ vật đang nằm trong phòng củi ở Đông Cung.”

Lời nói của bà ta đầy vẻ khiêu khích, ta thấy ánh mắt say mê của bà ta với Ngọc Ngưng Lộ, khẽ mỉm cười.

“Nương nương, đây là bảo vật bí mật của nữ tử Nam Cương, rất khó có được, người nhất định phải dùng cẩn thận.”

12.

Quý phi nương nương đối xử với ta rất thân thiết, chỉ hận không thể ôm ta vào lòng để thể hiện sự yêu quý.

Khi chúng ta đang nói chuyện thì Tiêu Cảnh An bước vào.

Nhìn thấy ta, mặt hắn tái đi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta.

“Nhi thần bái kiến mẫu phi." Hắn khẽ nói.

Nữ nhân cong môi cười, ân cần nói hắn không cần đa lễ.



Sau đó lại giả vờ khó xử nhìn ta: ”Xem trí nhớ của ta kia, khi nãy ta đột nhiên muốn đọc sách, liền phái người tới Đông Cung tìm sách, không ngờ thái tử điện hạ lại tự mình đưa tới, thôi được rồi, trò chuyện đã lâu, bổn cung cũng mệt rồi, các ngươi lui xuống đi.”

Mọi người đều nhìn ra, Tô Nhu chính là cố ý gọi Tiêu Cảnh An tới.

Để hắn thấy cảnh chúng ta thân thiết.

Ta vờ như không biết, nhẹ nhàng đi theo Tiêu Cảnh An rời khỏi cung Vĩnh An.

Cũng không cần phải bận tâm nữa.

Khi ta vừa định hành lễ cáo lui thì bị hắn nắm chặt lấy cổ tay.

“Để từ hôn, nàng vậy mà thật sự theo Tô Nhu." Hắn nhìn ta, ánh mắt run rẩy, tựa như muốn nhìn thấu con người ta.

“Tạ Cảnh Nguyên, nàng có biết bà ta lòng dạ hiểm ác, sau này sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nàng không?"

Giọng nói của hắn như tiếng mưa rơi vào giếng cổ, trong treo nhưng lại đầy run rẩy.

Ta mỉm cười, nói: “Thái tử điện hạ nhất định là gặp phải ác mộng rồi, giữa thanh thiên bạch nhật người lại nói nhảm gì vậy chứ, quý phi nương nương rõ ràng là dịu dàng, ân cần như thế.”

“Hơn nữa, hôn ước giữa ta và ngài cũng hủy rồi, người ngài nên quan tâm là Lộ tiểu thư mới phải.”

13.

Đêm đó trở về phủ, ta đã có một giấc mơ rất đẹp.

Đến tận trưa hôm sau, ta mới lười biếng tỉnh dậy.

Tạ Lăng, với tứ chi vẫn còn nguyên vẹn, giống như một con ngựa hoang, chạy khắp nhà như một cơn gió tìm ta.

“Tỷ tỷ, tỷ vẫn còn ngủ được nữa.”

Đệ ấy hét lớn, họng như muốn thét ra lửa.

Ta lười biếng ngồi trên ghế gỗ hoa lê, nhướng mắt nhìn đệ ấy.

“Tỷ, có chuyện lớn rồi." Đệ ấy chạy vội đến, suýt chút nữa đụng trúng góc bàn.

Đệ ấy nuốt nước bọt, nói:” Tỷ tỷ, không hay rồi, hoàng thượng lệnh tỷ đến Sở Quốc hòa thân.”

“Nói chậm thôi." Ta rót một chén trà đưa cho đệ ấy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv