“Sao cũng được. Thái tử điện hạ, chuyện đã qua rồi, đúng sai cũng không còn quan trong nữa.”
Ta mỉm cười bình tĩnh nói, giống như rất nhiều lần bị hạ nhục trước đây.
“Thái tử điện hạ chỉ cần đồng ý lời từ hôn này là được.”
“Không thể được." Trong mắt hắn như có sóng nước cuồn cuộn dâng trào.
“Lần này cô tuyệt đối sẽ không hủy hôn.” Hắn cao giọng nói.
Hắn đang nói với ta, nhưng dường như cũng đang nói với chính mình.
Gió thổi qua làm y phục của ta hơi nhấc lên, ta nhân cơ hội đẩy Tiêu Cảnh An ra, lập tức nhanh chóng rời đi mà khoanh ngoảnh lại.
Mối hôn sự này, dù thế nào ta cũng phải hủy bỏ.
9.
Việc ta từ hôn đã gây ra một trận náo loạn lớn.
Lúc trở về phủ, mẫu thân đã lấy sẵn roi mây, còn suýt chút nữa dùng gia pháp với ta.
Nếu không phải do phụ thân hết mực bảo vệ, lại thêm đệ đệ gây chuyện làm rời đi sự chú ý của bà thì chắc chắn trận roi này ta không thể tránh khỏi.
Trong học viện, những nho sinh áo xanh đi đi lại lại, mỗi người đều cầm trong tay một quyển sách, dáng vẻ đầy non nớt.
Có vài người còn lén lút nhìn ta nơi không người. Trong lúc cấp bách, ta quên mất cả cấm kỵ của khuê môn nữ tắc, cực kỳ giống khỉ con đang diễn xiếc.
“A Lăng đâu?" Ta nhìn mấy bóng áo xanh trước mặt, hỏi mấy tên bạn xấu của Tạ Lăng.
Nhị thiếu gia nhà Cố tướng quân liền tái mặt: “Nguyên tỷ, A Lăng hắn, hắn có hẹn tỷ thí ở sân tập." Hắn nhỏ giọng trả lời.
Hẹn tỷ thí?
Sắc mặt ta lập tức tái nhợt, lập tức chạy thẳng về phía sân tập, kiếp trước Tạ Lăng cũng vì bất hòa ở học viện mà bị người khác phóng ngựa đụng trúng để báo thù, một chân bị làm cho tàn phế.
Sau này, khi đệ ấy nhìn các thuộc hạ của phụ thân tập luyện trên sân, đệ ấy đã vô số lần hỏi ta với đôi mắt đỏ hoe: “Tỷ tỷ, một kẻ tàn phế như đệ có phải không xứng làm nhi tử của phụ thân không?”
Ta đã khóa cửa, sai người canh gác nhưng không hiểu sao thằng nhóc này vẫn trốn ra ngoài được.
Khi ta đến nơi, nam nhân mặc y phục màu lục cưỡi trên lưng ngựa, đã phi đến trước mặt A Lăng.
A Lăng đứng đó, vô cùng cứng cỏi, dùng thân hình nhỏ bé của mình chắn ở phía trước.
Trong giây lát, hơi thở của ta như ngừng lại, tâm trí trống rỗng không còn nghĩ được điều gì.
Thân thể vụt lên, trực tiếp lao về phía A Lăng.
“Hí…”
Tiếng ngựa hí thét gầm dai dẳng không dứt.
Ta theo bản năng nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn đau thấu xương kéo đến.
Nhưng một lúc lâu sau cũng không cảm thấy đau đớn như dự đoán, ta mở mắt lại phát hiện ra không biết từ lúc nào đã có một nam nhân mặc y phục đỏ đứng chắn trước mặt ta.
Thân thể ta và người ấy như lồng lên nhau.
Nam nhân khẽ cụp mắt, tay đặt bên hông ta với tư thế bảo hộ.
Hai gò má trắng nõn của ta hơi đỏ lên.
Cách đó không xa, Tiêu Cảnh An với khuôn mặt lạnh lùng đang kéo chặt lấy dây cương, toàn thân run rẩy, đầu dây quấn chặt lấy thắt lưng hắn, ta còn thấy cả vết m.á.u trên đầu dây.
Khi nhìn thấy ta, mặt hắn sầm lại.
“Buông tay.” Hắn ném dây cương cho thị vệ bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng bước về phía ta.
Hắn dùng sức kéo ta về phía sau, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn nam nhân mặc y phục đỏ.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết sao?" Hắn tức giận nói.
Ta do dự nhìn bàn tay to lớn của hắn đang nắm chặt lấy cổ tay ta, có chút buồn cười.
“Điện hạ, người là đang chó chê mèo lắm lông sao? Ngài cũng nên buông tay đúng chứ? Nam nữ thụ thụ bất thân, xin ngài đừng làm mất thanh danh của thần nữ.” Ta ra vẻ giễu cợt nói.
Những ngón tay vẫn còn run rẩy bị ta lần lượt gỡ ra.
“Nguyên Nguyên, nàng là thê tử chưa xuất giá của cô.” Ánh mắt Tiêu Cảnh An tối sầm lại như bầu trời đêm.
Thê tử chưa xuất giá?
Ta cười nhạt.
Thì sao chứ?
Thành thân ba năm, chẳng phải ta cũng chỉ là một vật trang trí thôi sao?
Ta không để ý đến hắn, quay người mỉm cười tạ ơn nam nhân kia, nam nhân mặc mặc y phục đỏ khẽ nhướng mày nhìn ta, ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở chỗ bọn ta.
“Nguyên Nguyên.” Sắc mặt Tiêu Cảnh An trở nên khó coi, dùng sức kéo ta lại, nhìn chằm chằm vào ta với ánh mắt phức tạp.
“Cô vừa mới cứu nàng mà." Hắn thấp giọng nói.
Ta chưa bao giờ thấy Tiêu Cảnh An như thế, giống như một đứa trẻ đang cố giành lấy sự chú ý vậy.
Ta nhếch môi, chắp tay hành lễ, lạnh nhạt nói: “ Vậy xin đa tạ thái tử điện hạ.”
Gió lạnh thổi qua người ta.
Trời tháng ba, đúng là thời điểm trăm hoa đua nở.
Nhưng cái rét tháng ba…
Lại lạnh đến bất ngờ.
Tiêu Cảnh An trầm mặt nhìn nam nhân sau lưng ta.
“Trong lòng nàng, cô và kẻ lạ kia cũng giống nhau sao? Nguyên Nguyên, cô vừa liều mạng vì nàng mà.”
Hắn nhấc bàn tay đầy vết trầy xước vẫn còn đang rỉ m.á.u lên.
“Không, các ngài đương nhiên là khác nhau.” Ta nhìn bàn tay bị thương của hắn rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, nở một nụ cười đoan trang chuẩn mực.
“Vị công tử này liều mình cứu ta, Cảnh Nguyên tất nhiên vô cùng cảm kích, về phần thái tử điện hạ, người chỉ là tiện tay mà thôi, phải chứ?”
Sau khi nghe ta nói những lời này, Tiêu Cảnh An liền ngây người, có lẽ là đang nhớ lại những lời kỳ quặc này từ đâu mà có.
Khi đó, ta liều mạng cứu hắn nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được một câu: “Tạ tiểu thư cũng chỉ là tiện tay thôi, cô cũng không cần đa tạ.”
Bóng người khoác y phục màu tím phẫn nộ bỏ đi.
Ta nhìn con ngựa kia, khẽ cau mày.
Khi còn nhỏ, có lần Tiêu Cảnh An bị ngựa đụng trúng, ta biết hắn có ám ảnh lớn với những con ngựa hung dữ.
Nhưng vừa nãy khi thuần hóa con ngựa kia, hắn dường như chẳng màng sống c.h.ế.t của bản thân vậy.
Cứ như thể ta là người rất quan trong với hắn vậy.
Cần gì phải thế chứ?
10.
“Tạ tiểu thư lấy ta ra làm lá chắn, khiến cho thái tử điện hạ tức giận rời đi, quả thực có chút không phải phép.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, nam nhân mặc y phục đỏ chớp mắt, mỉm cười nhìn ta.
Ta thu hồi tầm mắt, cau mày nhìn người trước mặt.
“Tỷ tỷ, đây là phu tử thay thế đang dạy cho bọn đệ, Tống phu tử.”
A Lăng nhỏ giọng nói với ta.
Tống phu tử?