Giản Diệc Phồn nằm gục đầu bên mép giường của mẹ Giản, khóc một cách tức tưởi, khóc đến nỗi thần trí mơ màng.
Nửa tiếng sau, nhóm bác sĩ tức tốc chạy vào phòng bệnh, tiến hành cấp cứu cho mẹ Giản.
Nhưng sau khi thử nhiều biện pháp đều vô dụng, các bác sĩ chỉ có thể đứng trong phòng bệnh nặng nề tuyên bố, mẹ Giản đã qua đời, sau đó nhìn người nhà bệnh nhân đang gào khóc mà than thở trong lòng, rồi từ từ xoay người rời đi.
Kiều Bất Quy đứng tại chỗ ngẩn người một lát rồi dần tỉnh hồn lại.
Toàn bộ cảm xúc trong mắt cậu đều biến mất hết, cậu bình tĩnh lên tiếng: “Tôi đi liên lạc với nhà tang lễ.”
Giản Diệc Phồn muốn từ chối, muốn né tránh hiện thực tàn khốc, nhưng y há miệng chỉ có phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.
Y không thể nói được gì cả.
Kiều Bất Quy đã từng sắp xếp hậu sự nên rất quen thuộc với các việc cần phải làm.
Sau khi liên lạc với nhà tang lễ và đoàn nhạc tang xong, cậu lại gọi đến tiệm hoa đặt vòng hoa tang.
Đâu vào đấy, ổn thỏa chu đáo.
Cậu thành thạo chuyện hậu sự chẳng khác gì chuyên môn.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Kiều Bất Quy cất điện thoại vào, rồi xoay người nói với Giản Diệc Phồn: “Đã sắp xếp xong.”
Giản Diệc Phồn ngẩng đầu nhìn Kiều Bất Quy với ánh mắt thẩn thờ.
Khi nghe sếp của mình gọi điện một cách bình tĩnh và quen thuộc như thế, lúc này y mới nhận ra tại sao mấy ngày qua sếp của mình lại bằng lòng giúp đỡ mà không cần hậu tạ.
Giản Diệc Phồn rũ mắt: “Thì ra anh cũng…”
Y vừa nói vừa nở nụ cười buồn bã.
Kiều Bất Quy không đáp.
Giản Diệc Phồn quỳ bên giường bệnh khóc khoảng ba tiếng sau, y mới chịu thừa nhận sự thật là mẹ mình đã rời đi.
Tiếng khóc của y nhỏ dần rồi ngừng lại, rồi từ từ chống tay đứng dậy.
Y theo phản xạ nói xin lỗi với Kiều Bất Quy: “Xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho anh.”
“Không đâu.”
Câu trả lời trong dự đoán.
“Cảm ơn anh… Đã quan tâm và dịu dàng như vậy.” Giản Diệc Phồn nói nhỏ.
Khóe mắt của y lại rưng rưng sắp khóc, giọng nói run run.
“Tôi cũng nên đối mặt với sự thật… Cứ làm theo ý anh, ngày mai để mẹ tôi được hỏa táng.”
Kiều Bất Quy đáp: “Chịu đối mặt với sự thật là tốt rồi.” Cậu lại nói tiếp: “Cậu ở đây với mẹ mình đi, tôi không quấy rầy cậu nữa, tạm biệt.”
“Vâng, anh đi cẩn thận.” Omega lễ phép cúi chào với Kiều Bất Quy.
Kiều Bất Quy xoay người rời đi.
Cậu ra khỏi bệnh viện và ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đó để mua gói thuốc lá, nhanh chóng rút ra một điếu châm lửa hút.
Ngón tay của cậu run rẩy mất tự chủ, đầu ngón tay lạnh như băng.
Điếu thuốc từ từ đốt ngắn, trong bầu không khí tràn ngập mùi nicotin, Kiều Bất Quy hơi mím môi, dần dần theo Giản Diệc Phồn chấp nhận sự thật trước mắt.
Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường của một đời người, cũng sẽ không vị tác động bên ngoài mà thay đổi hay biến mất.
Là cậu nghĩ quá hão huyền.
Sau khi Kiều Bất Quy dàn xếp hậu sự cho mẹ Giản xong, sáng sớm hôm sau, khi đoàn nhạc tang đã làm việc xong ở dưới lầu chung cư của Giản Diệc Phồn, buổi trưa, mẹ Giản nằm trong quan tài được đưa đến nhà tang lễ, chuẩn bị hỏa táng.
Kiều Bất Quy tham gia toàn bộ quá trình.
Tất nhiên, những việc này không khác gì lúc cậu chịu tang mẹ mình ở thành phố S.
Cậu của lúc đó, trong lòng chỉ có tuyệt vọng và ánh mắt tràn ngập chán chường.
Nhưng lần này, cậu chỉ có chết lặng và thờ ơ.
Cậu đứng im nghe nhạc tang réo rắt bên tai, sau đó lạnh nhạt đi theo Giản Diệc Phồn lên xe đến nhà tang lễ.
Đối lập một trời một vực với cậu là tiếng khóc thút thít đau thương của Giản Diệc Phồn.
Sau khi xe đến nhà tang lễ, kế tiếp chính là hỏa táng và hạ táng.
Thời gian hỏa táng còn hai giờ nữa là đến.
Sau hai tiếng, Kiều Bất Quy và Giản Diệc Phồn đứng trước bia mộ của mẹ Giản.
Giản Diệc Phồn khóc đến mất tiếng, hai mắt đỏ hoe.
Kiều Bất Quy im lặng đứng đó, ánh mắt bình tĩnh, hoàn toàn khiến người khác nhìn không ra cậu đang nghĩ gì.
Giản Diệc Phồn đứng trước mộ mẹ, nhỏ giọng nói liên tục một lúc lâu rồi từ từ ngừng lại.
Y đưa tay lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn sếp của mình đứng bên cạnh, nở nụ cười sầu bi: “Trưởng phòng Kiều, chúng ta đi thôi.”
Kiều Bất Quy nghe vậy, xoay người rời đi không chút do dự.
Cậu cực kỳ ghét nơi lạnh lẽo như nghĩa trang, chỉ sau mỗi bệnh viện.
Rời khỏi nghĩa trang, trên đường trở về, Giản Diệc Phồn im lặng một lúc lâu mới chầm chậm lên tiếng: “Mẹ đã… Hôn nhân của chúng ta… Cũng chỉ…”
Kiều Bất Quy nghe Giản Diệc nói vậy thì hơi ngẩn ra, giống như lúc này mới sực nhớ đến chuyện đó.
Cậu ngơ ngác nói: “Có thể.”
Giản Diệc Phồn thấy Kiều Bất Quy dứt khoát trả lời như vậy, y không hề bất ngờ mà cười buồn.
Khi xe buýt chạy vào trung tâm thành phố, y cúi đầu nói nhỏ: “Chiếc nhẫn mà mẹ tôi cho anh, nếu anh không chê thì hãy nhận đi ạ. Tôi nghĩ mẹ chắc chắn sẽ rất vui nếu anh đeo nó, cho dù chúng ta không phải là quan hệ chồng chồng…”
Kiều Bất Quy nghe đến hai chữ chiếc nhẫn thì hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ đến chuyện cái nhẫn.
Cậu cúi đầu nhìn ngón giáp út trên tay trái của mình.
Một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản có đính một viên ngọc lam nhỏ, đang được đeo ngay ngắn trên ngón giáp út của cậu.
Kiều Bất Quy chăm chú nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt dần trở nên mờ mịt.
Bên cạnh, Omega xấu hổ cúi thấp đầu: “Xin lỗi, trong thời gian này đã gây nhiều phiền phức cho anh… Tôi giống như là một rắc rối lớn… Có lẽ bây giờ không đúng lúc… Anh có thể theo tôi tới cục dân chính, nhanh chóng làm thủ tục ly hôn được không? Tôi sợ… Sợ…”
“Sợ gì?” Kiều Bất Quy hỏi lại.
“Sợ sau này tôi không nỡ ly hôn.” Giản Diệc Phồn đỏ bừng cả mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Beta nghe mà bất ngờ, vẻ mặt hơi ngẩn ra.
Cậu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Mấy giây sau, cậu từ tốn nói: “Không muốn ly hôn thì đừng ly hôn.”
Giản Diệc Phồn nghĩ mình nghe nhầm, y khiếp sợ ngẩng đầu nhìn sếp mình với ánh mắt rung động.
“Anh, anh nói gì?”
“Không muốn ly hôn thì đừng ly hôn.” Kiều Bất Quy lạnh nhạt nói.
Giản Diệc Phồn động lòng.
Y không thể không hèn mọn thừa nhận, y thật sự quá động lòng.
“Tại, tại sao?” Omega cắn môi hỏi.
“Không tại sao gì cả.” Kiều Bất Quy nói đơn giản: “Bởi vì bây giờ tôi không có người mình thích, nên kết hôn hay sống chung với ai đều không thành vấn đề.”
Giản Diệc Phồn từ từ cúi đầu.
“Trưởng phòng Kiều, tôi… Phải nói cho anh biết một chuyện.”
Kiều Bất Quy quay đầu nhìn y, trong mắt lộ ra chút nghi ngờ.
“Tôi…” Giản Diệc Phồn lắp bắp nói một cách khó khăn: “Đã thích anh từ lâu rồi, thầm mến anh, cho dù vậy… Anh cũng không ngại sao?”
Giản Diệc Phồn ngước đôi mắt rơm rớm nước mắt nhìn Kiều Bất Quy.
Kiều Bất Quy ngơ ngác, trong lòng không khỏi giật mình kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên… Cậu được tỏ tình.
“Cậu thích tôi chỗ nào?” Cậu theo phản xạ bật hỏi.
“Chỗ nào cũng thích.” Giản Diệc Phồn nói nhỏ: “Anh dịu dàng, săn sóc, thân thiện… Lương cao, năng lực giỏi, mặc dù ít nói nhưng làm người ta thấy rõ sức quyến rũ của anh.”
Dịu dàng thân thiện?
Là đang nói cậu ư?
Kiều Bất Quy cảm thấy mờ mịt.
Có điều bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
Cậu nghĩ Giản Diệc Phồn có lẽ đã phóng đại cậu quá mức.
Đây không phải là cậu.
“Đây không phải là con người thật sự của tôi.” Kiều Bất Quy lạnh lùng nói: “Cho dù cậu có thích tôi hay không, tôi chỉ có thể nói với cậu, mặc dù cậu thích tôi nhưng tôi có lẽ sẽ không hồi đáp lại phần tình cảm đó của cậu.”
“Không sao!” Giản Diệc Phồn nói to: “Tôi nói với anh những điều này cũng không hy vọng được anh đáp lại tình cảm, chỉ là muốn nói ra cho anh biết thôi… Sợ anh ngại…”
Giản Diệc Phồn càng nói càng nhỏ tiếng dần.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa.”
“Cha… Cha tôi thiếu nợ cờ bạc hai mươi triệu… Tôi sẽ tự mình gánh trả, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến anh đâu!”
Giản Diệc Phồn giơ tay nghiêm túc thề.
“Nếu anh không ngại… Trưởng phòng Kiều, liệu tôi có thể cầu mong… Cuộc hôn nhân này được tiếp tục không?”
Omega mở to mắt nhìn cậu.
“Anh không cần phải đáp trả lại tình cảm của tôi.”
“Nợ nần của nhà tôi không liên quan đến anh.”
“Tôi có thể giặt giũ cơm nước cho anh, quét dọn nhà cửa… Tôi…” Omega vừa nói vừa không kiềm được mà nức nở: “Mẹ đã đi rồi, tôi không muốn lẻ loi một mình…” Omega đau buồn nói.
Kiều Bất Quy chăm chú nhìn y một lúc rồi dời mắt sang chỗ khác.
“Có thể.”
Trên mặt khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Omega lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn anh!”
“Tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào!”
…
Thành phố S.
Chuyện kết hôn của thư ký tiền nhiệm Kiều Bất Quy rất nhanh được truyền đến bên tai vị sếp cũ này.
Sau khi biết được chuyện, hai mắt của Thành Quyết đờ đẫn, bỗng chốc cảm thấy hoảng hốt.
Qua một lúc lâu, hắn mới khôi phục lại thần trí.
Quả nhiên không nên dây dưa đeo bám là quyết định đúng đắn.
Đối phương đã tìm được tình yêu đích thực của mình ở thành phố B, nếu hắn cứ mãi dây dưa thì chỉ khiến đối phương thêm căm ghét.
Thành Quyết thầm vui trong lòng, nhưng trên mặt lại trở nên tái nhợt.
Hắn bỗng cảm thấy không thở được.
Thở gấp ra từng hơi ngắn, tay chân còn lạnh toát.
Tinh thần của hắn trở nên hoảng hốt, không thể tập trung vào công việc.
Hắn nghĩ có lẽ mình đã làm việc không ngừng nghỉ, cần được nghỉ ngơi, chỉ cần về nhà ngủ một giấc là ngày mai có thể bình thường trở lại.
Thành Quyết nghĩ vậy, sau đó kêu tài xế chở mình về nhà.
Về đến nhà, Thành Quyết rửa mặt và thay quần áo ngủ xong, sau đó leo lên giường nằm xuống.
Nằm chập chờn một hồi, hắn rơi vào giấc mơ.
Không phải là giấc mơ tràn ngập sương mù lặp mà hắn mơ thấy nhiều lần của lúc trước.
Mà là một giấc mơ khác.
Nội dung trong mơ hỗn loạn không rõ.
Có lúc ở trường học, có lúc ở công ty.
Trong mơ, hắn lại thấy Kiều Bất Quy thời sinh viên.
===Hết chương 75===