Giản Diệc Phồn òa khóc lao tới, các nhân viên xung quanh không kịp trở tay trước tai nạn xảy ra quá đột ngột này, Kiều Bất Quy phản ứng rất nhanh, khi vừa thấy mẹ Giản ngã xuống thì lập tức lấy điện thoại ra bấm gọi 120. (số cấp cứu bên TQ)Sau khi gọi cấp cứu xong, Kiều Bất Quy mới bước nhanh tới kiểm tra tình huống của mẹ Giản.
Trên đất, mẹ Giản đã mất ý thức, hôn mê bất tỉnh.
Giản Diệc Phồn quỳ bên cạnh, than vãn khóc lớn.
Các nhân viên xung quanh luống cuống nâng mẹ Giản đến chỗ khác sạch sẽ hơn, hỏi người nhà đã gọi cấp cứu chưa.
Kiều Bất Quy không nói gì.
Cậu kinh ngạc nhìn vẻ mặt trắng bệch của mẹ Giản.
Tay chân của cậu lạnh như băng.
Cậu ngây thơ nghĩ chỉ cần thỏa mãn nguyện vọng của mẹ Giản, làm cho bà vui vẻ, là có thể hy vọng thân thể của bà sẽ bình phục…
Thì ra chỉ là vọng tưởng buồn cười của cậu.
Cho dù cậu có làm gì đi nữa đều là tốn công vô ích.
Sinh mệnh đã chết đã không thể cứu vãn, sinh mệnh sắp chết cũng giống như vậy.
Cậu chỉ là một người phàm bình thường, không có siêu năng lực, không thể cứu tính mạng của bất kỳ người nào.
Kiều Bất Quy lặng lẽ quy gối bên cạnh mẹ Giản, không nhúc nhích, chìm vào sự yên tĩnh một lúc lâu.
Mọi thứ xung quanh giống như đều rời xa, không liên quan đến cậu.
Mặc dù Kiều Bất Quy đã gọi cấp cứu nhưng vì cậu cứ im lặng không nói, nên nhân viên sốt ruột lấy điện thoại ra gọi thêm lần nữa, khi nhận được thông báo xe cứu thương đang trên đường chạy tới, lúc này nhân viên mới thở phào nhẹ nhõm.
Hơn mười phút sau, trong tiếng khóc nức nở không dứt của Giản Diệc Phồn, cuối cùng xe cứu thương đã tới nơi.
Các bác sĩ và y tá cẩn thận đỡ mẹ Giản lên băng ca rồi đẩy lên xe, Kiều Bất Quy và Giản Diệc Phồn là người nhà nên cũng lên xe đi theo.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ và y tá không chần chừ nửa giây lập tức đẩy mẹ Giản vào thẳng phòng cấp cứu.
Giản Diệc Phồn đứng ngơ ngác bên ngoài phòng cấp cứu như người mất hồn, còn Kiều Bất Quy thì im lặng đứng sau lưng y.
Cậu ghét bệnh viện.
Hoàn cảnh và mùi vị trong bệnh viện làm cậu sắp nghẹt thở tới nơi.
Giản Diệc Phồn ngơ ngơ ngác ngác, bước chân loạng choạng không lực như du hồn.
Kiều Bất Quy không nói gì xoay người rời đi, cậu giúp Giản Diệc Phồn đóng tiền phẫu thuật rồi bước ra khỏi bệnh viện.
Cậu đến cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện mua một gói thuốc lá, sau đó đứng bên ngoài cửa hàng châm lửa hút lấy hút để, khói thuốc bay đầy xung quanh.
Mùi nicotin giảm bớt phần nào sự khổ sở trong lòng cậu.
Khi Kiều Bất Quy rút điếu thuốc đầu tiên ra, đồng thời bên kia, bệnh viện đã phát thông báo bệnh tình nguy kịch với Giản Diệc Phồn.
Giản Diệc Phồn bất ngờ nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch, đầu óc ngẩn ra không phản ứng kịp, bên tai vang lên từng tiếng ong ong nhức đầu, vẻ mặt hoảng hốt.
Thân thể của y lảo đảo như muốn ngã khuỵu.
“Thông… Thông báo bệnh tình nguy kịch…?” Giản Diệc Phồn chưa từng thấy đơn thông báo này bao giờ, hai hàm răng run rẩy va lập cập vào nhau.
“Mời người nhà ký tên vào góc phải.”
Khóe mắt của Giản Diệc Phồn đỏ lên, cất giọng nói nức nở lẫn đáng thương: “Không phải bác sĩ đã nói, mẹ tôi còn ít nhất mấy ngày nữa mà, tại sao đột nhiên…”
Y tá Omega thở dài, trong mắt mang theo sự thương hại: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.”
Giản Diệc Phồn tức khắc lệ tuôn như mưa.
Y nghẹn ngào, tay run rẩy cầm bút ký tên vào tờ giấy.
Ký xong, y tá Omega cầm tờ giấy rời đi.
Giản Diệc Phồn đứng như trời trồng tại chỗ, cảm thấy bản thân vô cùng bất lực.
Y theo phản xạ quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhưng không có một bóng người, sếp Kiều không ở đây, chẳng biết đã đi đâu.
Giản Diệc Phồn hơi hé miệng, cuối cùng lại im lặng.
Y đón nhận quá nhiều ý tốt của đối phương, ỷ lại vào đối phương nhiều lần, y thật sự không nên tham lam nữa.
Giản Diệc Phồn vừa nghĩ vậy vừa ngồi co ro trên ghế, vòng tay tự ôm lấy bản thân mình.
Rất nhanh sau đó, đơn thông báo bệnh tình nguy kịch lần thứ hai được phát ra.
Giản Diệc Phồn nhìn tờ giấy trước mắt, đầu óc trống rỗng.
Qua hồi lâu, một giọt nước mắt ấm áp nhỏ xuống tờ giấy, Omega nhỏ nhắn mang theo vẻ mặt sầu thảm cầm bút lên ký tên vào.
Đơn thông báo bệnh tình nguy kịch lần thứ ba không có phát ra.
Bởi vì cuộc phẫu thuật đã kết thúc, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, mang theo vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc ra khỏi phòng cấp cứu.
Bác sĩ nhìn Omega trước mặt, lắc đầu thở dài một hơi.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.”
“Anh vào nhìn bà ấy lần cuối đi.”
Giản Diệc Phồn kinh ngạc đứng tại chỗ, không cử động, thật giống như bị hóa đá vậy.
Tất cả biểu cảm lẫn phản ứng đều đọng lại trên mặt y.
Bác sĩ nói xong câu đó liền nhấc chân rời đi.
Giản Diệc Phồn giống như đã biến thành một pho tượng, đứng tại chỗ quên mất cả phản ứng.
Trong lúc này, sau khi Kiều Bất Quy hút hết cả một gói thuốc và đứng bên ngoài một lúc cho mùi thuốc lá tản bớt, cậu mới trở vào tòa cao ốc của bệnh viện.
Bầu không khí trong bệnh viện lại khiến tâm trạng của cậu trở nên nặng nề và khó chịu.
Cậu quay về trước cửa phòng cấp cứu, còn chưa lên tiếng thì Giản Diệc Phồn nhác thấy sếp mình về liền rơi nước mắt.
Bước chân của Beta lập tức chậm lại.
Giản Diệc Phồn cất giọng nói khản đặc: “Bác sĩ… Vừa mới nói… Đã cố hết sức…”
Hai lần phát thông báo bệnh tình nguy kịch đã khiến ánh mắt của Giản Diệc Phồn không còn ánh sáng nữa, cũng khiến y không còn sức than vãn khóc lớn nữa.
Bây giờ trong mắt y tràn ngập mờ mịt và luống cuống không biết phải làm sao.
Giống như bị Giản Diệc Phồn ảnh hưởng, đáy mắt của Kiều Bất Quy không khỏi dâng lên tuyệt vọng.
Trong đầu của cậu không kiềm được nhớ lại khoảnh khắc trước khi mẹ cậu nhắm mắt.
Giống như bây giờ vậy, khiến người ta cảm nhận sự bất lực và tuyệt vọng một cách sâu đậm.
“Phòng bệnh của… Bác gái ở đâu?” Cậu ngập ngừng hỏi.
Thân hình của Giản Diệc Phồn cứng lại.
Y ảo tưởng nghĩ rằng, chỉ cần không đi nhìn mẹ lần cuối thì mẹ vẫn bình an vô sự, nhưng khi nghe đối phương hỏi vậy, cuối cùng vẫn là phải đối mặt với hiện thực nghiệt ngã.
Khóe mắt còn chưa khô của Omega lại rơi lệ.
Y cúi đầu, không ngừng khóc thút thít, tập tễnh đi về phía phòng bệnh, đi đối mặt với hiện thực tàn khốc không thể né tránh.
Bên trong phòng bệnh, mẹ Giản nằm thở một cách yết ớt như tơ.
Sắc mặt của bà bây giờ hoàn toàn không thuộc về người sống nữa.
Trắng bệch hơn cả giấy.
Tiếng nấc nghẹn ngào của Giản Diệc Phồn làm bà thức tỉnh.
Mẹ Giản từ từ mở mắt ra, khó khăn quay đầu nhìn Kiều Bất Quy và Giản Diệc Phồn đứng bên mép giường.
Ánh mắt của bà đục ngầu, bà định nhếch môi nở nụ cười dịu dàng để trấn an hai người họ, nhưng lại thất bại.
Trong phòng, máy đo nhịp tim phát ra tiếng tíc tắc khó nghe, làm cho căn phòng vốn đang nặng nề càng trở nên ngột ngạt hơn.
Mẹ Giản nhìn sang Kiều Bất Quy.
Bà yếu ớt nói với con rể Beta của mình: “Tiểu Kiều… Con và Giản Giản phải sống thật hạnh phúc… Bên nhau… Đừng cãi vả… Có gì nhường nhịn nhau…”
Beta nhỏ giọng đáp: “…Dạ bác, con biết rồi.”
Mẹ Giản cong mắt, nở nụ cười mãn nguyện.
Sau đó, bà bỗng nhớ đến gì đó mà yếu ớt kêu: “Giản Giản…”
“Mẹ, con ở đây, mẹ nói đi—” Giản Diệc Phồn nhanh chóng đi tới, quỳ xuống bên cạnh giường.
“Dưới đáy túi áo mẹ… Có… Hai chiếc nhẫn…” Mẹ Giản quay đầu nhìn áo khoác của mình treo bên kia.
Giản Diệc Phồn đứng dậy đi tới chỗ treo áo, rất nhanh tìm được hai chiếc nhẫn.
Y vừa nhìn thấy chiếc nhẫn liền sửng sốt.
Năm đó khi mẹ y gả cho lão cha cờ bạc kia, bà ngoại đã qua đời của y để lại cho mẹ y cặp nhẫn này.
“Cặp nhẫn này, mẹ để lại cho hai đứa… Khụ khụ…” Mẹ Giản ho một tiếng rồi nói tiếp: “Hai đứa… Mau đeo vào đi.”
Giản Diệc Phồn ngơ ngác nhìn hai chiếc nhẫn.
Kiều Bất Quy không chút do dự cầm lấy một chiếc rồi đeo lên ngón giáp út của mình.
Độ rộng vừa khít.
—Đây là lần đầu tiên cậu đeo nhẫn.
Giản Diệc Phồn thấy vậy cũng không do dự nữa, lập tức cầm lấy chiếc còn lại đeo vào.
Sau khi Kiều Bất Quy và Giản Diệc Phồn đeo nhẫn xong, mẹ Giản lúc này mới nở nụ cười vui vẻ.
Thật tốt…
“Hai đứa phải sống hạnh phúc bên nhau… Đừng chia lìa… Đừng giống như mẹ…”
Mẹ Giản nói nhỏ dần nhỏ dần rồi im lặng.
Cuối cùng bà cũng khép lại đôi mắt.
Đồng thời, đường gấp khúc hiện trên máy đo nhịp tim tít một tiếng dài rồi biến thành một đường thẳng tắp.
Cơ thể của Kiều Bất Quy khẽ run lên, bước chân lảo đảo.
Cơn ớn lạnh từ sâu trong tim xộc thẳng ra khiến cậu như rớt vào hầm băng.
Giản Diệc Phồn cũng sửng sốt nhưng kịp phản ứng lại.
Y đau lòng bật khóc, ngã quỳ bên cạnh giường tuyệt vọng hô to: “Mẹ, mẹ đừng hù con, mẹ mau tỉnh lại—”
Kiều Bất Quy không có biểu cảm gì.
Cậu đeo nhẫn trên tay, vẻ mặt chết lặng, trong lòng thẩn thờ.
Cậu làm tất cả— Cuối cùng đều là tốn công vô ích.
===Hết chương 74===