Cảnh tượng trong mơ đứt quãng, mỗi cảnh liên tục thay phiên nhau, không thể nối thành một thước phim hoàn liền mạch được.
Có lúc hắn ở công ty, có lúc hắn ở trường học.
Khi đang ở trường, Thành Quyết còn có chút ngô nghê của thời sinh viên, nhưng khi ở công ty, chút ngô nghê đó đã hoàn toàn biến mất, trở thành dáng vẻ chững chạc và trang nghiêm của người trưởng thành.
Có điều trong trí nhớ, theo tuổi tác lớn dần, ánh mắt của hắn dần trở nên ảm đạm.
Thật giống như nơi đáy mắt có một màn sương mù dày đặc ẩn sâu trong đó.
Còn Kiều Bất Quy trong mơ thì không phải là dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt mà hắn biết.
Mặc dù hình ảnh đứt quãng không liền mạch, nhưng hắn có thể thấy rõ ánh mắt ngây thơ và tràn ngập tình yêu dành cho hắn của cậu.
Nếu là giả vờ diễn thì không khỏi quá chân thật.
“Bạn Thành, mình…”
Trong mơ, Thành Quyết tập trung tinh thần lắng nghe Kiều Bất Quy nói, nhưng vì trong mơ nên giọng nói của Kiều Bất Quy lấp lửng không rõ ý.
Còn chưa chờ hắn nghe rõ thì cậu đã nói xong.
Cảnh tượng lại thay đổi.
Là cảnh bên trong thư viện.
Kiều Bất Quy mặc đồng phục trường, cúi đầu chăm chú đọc sách.
Thành Quyết thấy mình đang ngắm cậu không rời mắt.
Thành Quyết muốn lên tiếng gọi cậu, nhưng một giây sau, cảnh tượng trước mắt bỗng xảy ra biến hóa.
Đồng phục trường trên người hắn biến thành bộ vest đắt tiền.
Hắn mặc vest đang nhíu mày nhìn Kiều Bất Quy.
Kiều Bất Quy đứng đối diện cúi đầu tỏ vẻ chán chường.
Hắn đưa tay nới lỏng cà vạt, biểu cảm trên mặt giống như hơi khó xử.
“Tôi đã nói là tôi không cần—”
Kiều Bất Quy trơ mắt nhìn hắn.
Dường như cậu mở miệng nói gì đó, nhưng vì trong mơ mọi thứ quá mơ hồ nên hắn không nghe được gì cả.
Ngay lúc Thành Quyết muốn nhìn rõ khẩu hình miệng của Beta, cảnh tượng trước mặt lại thay đổi.
Hắn quay về trường học.
Thời gian là năm năm trước.
Hắn thấy Kiều Bất Quy đang xấu hổ tỏ tình với hắn.
Hắn kinh ngạc, thầm mừng rỡ trong bụng.
Nhưng trên mặt hắn vẫn điềm tĩnh như thường.
Hắn không hề do dự mà đồng ý ngay.
Thành Quyết muốn tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.
Sau khi đồng ý lời tỏ tình sẽ ra sao?
Hắn vô cùng trông đợi diễn biến tiếp theo, nhưng cảnh tượng trong mơ lại thay đổi.
Thời gian trôi nhanh tới lễ giáng sinh.
Vào ngày giáng sinh, hắn chuẩn bị một món quà đặc biệt cho Kiều Bất Quy.
Nhưng bị đối phương từ chối.
Thành Quyết bị từ chối không khỏi cảm thấy mờ mịt.
Nhưng sau khi đối phương từ chối nhận quà, ngược lại lấy ra một đôi bao tay màu nâu nhạt.
Kiểu dáng không tinh xảo bắt mắt, nên chắc chắn là tự tay làm.
Thành Quyết không nói nhiều liền nhận quà.
Biểu cảm trên mặt hắn vẫn tỉnh bơ, nhưng động tác nhận lấy đôi bao tay thì lại nhẹ nhàng và cẩn thận.
Hắn nhận lấy đôi bao tay nhưng không đeo vào.
Hắn thấy Beta trước mặt vì hắn không đeo vào ngay mà tỏ ra mất mác.
Nhưng Beta không dám nói gì cả.
Thời gian lại trôi tới buổi tối.
Thành Quyết thấy mình cẩn thận cất đôi bao tay màu nâu nhạt vào trong một cái hộp.
Đáy hộp còn lót một cái đệm lông dày và mềm mại.
Đôi bao tay được nhẹ nhàng đặt trên đệm lông, sau đó hắn đậy nắp hộp lại và khóa bằng mật mã.
Cảnh tượng tiếp theo bỗng trở nên hỗn loạn.
Hắn không thể phân biệt nội dung trong cảnh tượng là ở đâu, xảy ra vào lúc nào.
Dáng vẻ thiếu niên và thanh niên trưởng thành liên tục xen kẽ lẫn nhau.
Vẻ mặt lạnh lùng và vẻ mặt xấu hổ ngây thơ của Kiều Bất Quy cũng thay đổi qua lại không dứt.
Mà cái hộp màu đen ngay cả hắn không biết có tồn tại hay không cũng liên tục xuất hiện mấy lần trong giấc mơ.
Đồ đạc trong hộp ngày càng nhiều, nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn lạnh lùng.
Khoảng cách giữa hắn và Kiều Bất Quy thật giống như càng lúc càng xa vời.
Thành Quyết rơi sâu vào giấc mơ, không muốn tỉnh lại.
Hắn muốn tiếp tục thăm dò.
Hắn muốn biết quá khứ của mình, quá khứ giữa hắn và Kiều Bất Quy.
Giấc mơ nhấn chìm cả người hắn.
Không biết chìm nổi trong mộng bao lâu, mãi đến khi điện thoại liên tục đổ chuông không dứt, Thành Quyết mới từ từ mở mắt thức dậy khỏi giấc mơ sâu.
Hắn nhập nhèm mở mắt ra, trong mắt hằn đầy tia máu.
Vì mơ một giấc mơ dài nên khiến tâm tình của hắn hơi bực bội.
Hắn cố nén cơn hậm hực, lạnh lùng duỗi tay cầm điện thoại đang réo không dứt lên bấm nút nghe.
Giọng nói nhỏ nhẹ của thư ký Omega truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Thưa sếp Thành, đã mười giờ, sếp…”
“Đẩy lùi lịch trình hôm nay.”
Thư ký Omega hơi khựng lại, sau đó cung kính đáp vâng.
Thành Quyết để điện thoại xuống, ngồi trên giường che kín hai mắt.
Trong đầu của hắn vẫn còn đọng lại cảnh tượng trong mơ.
Mặc dù không nhiều và còn bị đứt quãng, nhưng hắn nhớ rõ cái hộp đen xuất hiện nhiều lần trong mơ.
Hắn phải đi kiểm tra xem cái hộp này có tồn tại không, vì thế hắn quay về dinh thự nhà họ Thành.
Trở về dinh thự, Thành Quyết hoàn toàn xem mẹ con bà Hác và quản gia là không khí, đi thẳng một mạch lên phòng của mình ở trên lầu.
Vào trong phòng ngủ của mình, hắn bắt đầu điên cuồng bới tung tìm kiếm.
Dưới sự tìm kiếm điên cuồng của Thành Quyết, căn phòng ngủ vốn gọn gàng sạch sẽ chẳng mấy chốc thành bãi chiến trường.
Tài liệu hồ sơ các thứ bị vứt lung tung trên sàn.
Đồng hồ đeo tay đắt tiền bị ném vào một xó, đặc biệt là quần áo hàng hiệu xa xỉ bị Thành Quyết giẫm đạp trên đất như nùi giẻ.
Trong phòng của Thành Quyết trở nên cực kỳ hỗn loạn, nếu không phải vì có chủ nhân đang ở đây, không biết còn tưởng bị kẻ trộm viếng thăm.
Hác Kim Thiến tò mò đi theo thì bắt gặp cảnh tượng kinh hồn này, cô ta đang định hỏi anh trai của mình đã xảy ra chuyện gì lập tức biết điều mà im miệng, nhẹ nhàng lùi ra sau rồi nhanh chóng chuồn đi, giả vờ như mình chưa từng đến đây.
Thành Quyết gần như lật tung toàn bộ phòng ngủ của mình lên.
Khi sự kiên nhẫn của hắn sắp chạm đến giới hạn, hắn rốt cuộc tìm thấy cái hộp trong mộng kia.
Giống nhau như đúc.
Thành Quyết lẳng lặng nhìn cái hộp vuông màu đen nằm chễm chệ trước mặt, hai mắt đờ ra.
Giống như suy nghĩ của hắn theo sóng vỗ dạt ra xa bờ.
Một lúc lâu sau, Alpha mới giật mình tỉnh hồn lại, hai mắt khôi phục lại tiêu cự.
Hắn từ từ vươn tay ra, mò mẫm đến chỗ khóa bằng mật mã.
Hắn thử nhập bằng ngày sinh của Kiều Bất Quy.
Mật mã không đúng.
Thành Quyết thấy vậy, bèn dùng mật khẩu của điện thoại cũ để nhập vào.
Cạch.
Cái hộp mở ra.
Toàn bộ những gì trong hộp đập thẳng vào mắt hắn.
Những món đồ trong hộp gộp lại không nhiều, nhưng lại không thấy có món quà đồng hồ điện tử đắt tiền kia của hắn, Thành Quyết cười khẽ một tiếng, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Trí nhớ từ từ khôi phục lại.
Thành Quyết cười khẽ, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
Sinh nhật là giả.
Tên cũng giả nốt.
Kiều Bất Quy…?
Không, phải là Kiều Thượng Ngu mới đúng.
Ở trước mặt hắn, từ đầu đến cuối, vĩnh viễn không có một câu nói thật.
Trong căn phòng bị bới tung lộn xộn, Thành Quyết im lặng ngồi bên mép giường, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống.
Trong mắt hắn tràn ngập chế giễu.
Nhưng dần dần, đáy mắt của hắn trở nên cố chấp và điên cuồng.
===Hết chương 76===