"Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!" Lữ Dữ Toàn há miệng cười lớn.
Ngay lúc còn tưởng hắn phát điên, Lữ Dữ Toàn bất ngờ động thủ, chưa đầy ba giây đã xuất hiện sau lưng Tàn Thư, đồng thời rút ra một thanh chủy thủ kề vào cổ đối phương.
"Thư Thư!" Triệu Thiên Minh khẽ quát: "Ngươi đang tìm cái chết?"
Thời khắc này bọn họ cũng chẳng quản lý do vì sao Lữ Dữ Toàn có thể đi lại còn biết cả võ công, điều quan trọng bây giờ là tính mạng người trong tay hắn kia kìa, Triệu Tinh vội khuyên răn: "Tam điện hạ, chủ tử ta đã không muốn đuổi cùng giết tận ngài, cớ gì phải tự mình chuốc lấy phiền phức chứ!"
"Mau thả huynh tẩu ta ra!" Triệu Phong Quảng hét lớn.
"Ha ha ha ha ha!" Lữ Dữ Toàn cười lớn, hắn cúi đầu khẽ cắn nhẹ vành tai Tàn Thư, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn
Triệu Thiên Minh: "Quả nhiên có mùi rất thơm!"
".." Triệu Thiên Minh vẫn lạnh lùng không nói, bắt đầu vận khí trong cơ thể.
Dường như đoán trước được hành động của y, mũi dao hắn lập tức ấn nhẹ, đem cái cổ trắng nõn của Tàn Thư cứa đến chảy máu, Lữ Dữ Toàn lớn tiếng: "Triệu Thiên Minh, nếu không muốn chôn xác thê tử ngươi tại đây, thì đừng làm chuyện gì dại dột."
Quả nhiên Triệu Thiên Minh lập tức dừng lại, chòng chọc theo dõi nhất cử nhất động của đối phương, chỉ sợ hắn sẽ thương tổn nương tử nhà mình.
Nhân vật chính Nguyễn Vũ Kỳ sau thời gian dài bị chiếm sóng, lúc này đây cũng bắt đầu phun tào.
Con mẹ nó!!!
Người ta xuyên không không phải danh gia vọng tộc, cũng là hoàng thất thân phận cao quý. Còn hắn, xuyên vào một đứa con ngoài giá thú, bị cha ruột ruồng bỏ, còn bị ép gả cho nam nhân. Dù có là người lạc quan đến mấy cũng sẽ có ngày phát khùng.
Chỉ vừa giải quyết xong Tàn gia, hắn mém chút nữa đã bị Tàn Thừa chém chết. Còn tưởng qua được cửa ải này ngày mai bình minh sẽ đến, thì lại gặp Triệu Thiên Minh có ý định hưu phu, tình cảm khó khăn lắm mới vun trồng được, giờ phút này lại bị tình địch kề dao vào cổ...
"Tam điện hạ ngài bình tĩnh a." Nguyễn Vũ Kỳ khóc ròng cầu xin: "Tiểu nhân chưa muốn chết đâu!!!"
Lữ Dữ Toàn kinh ngạc, căn bản hắn nghĩ với tính cách Tàn Thư chắc chắn thà chết chứ không cúi đầu, chăng nhẽ mình đã đoán sai, tên này thật sự sợ chết: "Ngươi sợ?"
"Sao lại không, tiểu nhân muốn sống tiếp." Vừa dứt lời, Nguyễn Vũ Kỳ mếu máo nhìn về phía phu quân: "Tướng công, mau đáp ứng ngài ấy đi, ta không muốn chết đâu."
Ám vệ Sơn Hà Đường trong đầu đều chắc nịch tướng quân đại nhân sẽ không vì một nam nhân mà thỏa hiệp, nhưng bọn họ đã đoán sai tình cảm y dành cho phu nhân nhà mình: "Được, Dữ Toàn chỉ cần ngươi buông em ấy ra, ta sẽ đồng ý với ngươi."
Ám vệ Sơn Hà Đường trong đầu đều chắc nịch tướng quân đại nhân sẽ không vì một nam nhân mà thỏa hiệp, nhưng bọn họ đã đoán sai tình cảm y dành cho phu nhân nhà mình: "Được, Dữ Toàn chỉ cần ngươi buông em ấy ra, ta sẽ đồng ý với ngươi."
"Mọi điều kiện sao?" Lữ Dữ Toàn nghi hoặc.
Triệu Thiên Minh gật đầu.
"Ca ca, đừng!" Triệu Phong Quảng hét lên.
Bạch Thanh Sương cũng phụ họa: "Đúng đó tướng quân đại nhân, không thể chỉ vì..."
"Ngươi nói gì vậy, còn gì sánh bằng mạng của phu nhân." Triệu Tinh liếc mắt nhìn người nọ.
Ngay lúc Lữ Dữ Toàn hơi lơ đăng, dần buông lỏng cảnh giác, Nguyễn Vũ Kỳ bất ngờ đánh úp, hắn dùng sức túm chặt bả vai đối phương, một phát vật ngã ra trước. Triệu Thiên Minh thấy thời cơ đã tới, y như một cái bóng trắng lướt tới, một tay đỡ lấy nương tử, tay còn lại phóng ta trường kích nhắm vào Lữ Dữ Toàn.
Cứ nghĩ mọi chuyện đã thành, từ đâu một luồng khói trắng xông tới che khuất mọi tầm mắt, ngay khi nhìn rõ trên đất vị trí Lữ Dữ Toàn đứng lúc nãy chỉ còn lại một vũng máu tươi, hắn cùng tỳ nữ đã bỏ chạy mất.
"Oa, huynh tẩu thật giỏi!" Triệu Phong Quảng hai mắt phát sáng, ngưỡng mộ nhìn tẩu tử: "Thế võ vừa nãy là gì vậy?"
Nguyễn Vũ Kỳ cố cười trừ, sau không khống chế nổi mà ngất đi.
"Thư Thư!"
"Huynh tẩu! Thư ca ca!"
"Phu nhân ngất xỉu rồi.