Bầu không khí nháy mặt lặng im như tờ, thậm chí Nguyễn Vũ Kỳ còn cảm thấy đám người Sơn Hà Đường có chút khác thường, nhưng cụ thể là thế nào thì hắn vẫn chưa rõ. Thấy thái độ bọn họ không tốt, Triệu Thiên Minh tức thì nổi giận, ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng người một khiến những kẻ đó lập tức tỉnh táo lại, lần lượt quỳ xuống bái kiến tướng quân phu nhân. Lúc này Triệu Thiên Minh mới xem như vừa lòng mà thu hồi tầm mắt, chỉ là nương tử của y dường như không quen, sắc mặt khó coi vô cùng làm y không khỏi lo lắng: “Thư Thư, em sao vậy?”
“Có thể nói mọi người đừng quỳ được không?” Nguyễn Vũ Kỳ khó khăn mở lời.
Triệu Thiên Minh khó hiểu: “Tại sao?”
Hắn có nỗi khổ trong lòng mà không thể nói ra, dù sao linh hồn của Nguyễn Vũ Kỳ vẫn là người của thời hiện đại, thượng tôn pháp luật đặt sự bình đẳng lên hàng đầu, ngoại trừ quỳ gối trước cha mẹ, thần phật,... Cũng chưa thật sự hạ mình trước ai khác. Cho đến khi xuyên về triều đại này, Nguyễn Vũ Kỳ đã từng thuần phục trước quyền lực tối cao vô thượng của hoàng đế, tuy vậy nếu có thể quyết định hắn vẫn mong sẽ không có ai quỳ lạy dưới chân mình: “Không muốn, tổn thọ của ta lắm.”
Dù còn nghi vấn Triệu Thiên Minh cũng không truy cứu thêm nữa, tùy nương tử vậy.
Sau đó, từng binh lính đều bị giải đi, Triệu Thiên Minh còn đang suy nghĩ cách giải quyết, bất ngờ bị Triệu Phong Quảng chen ngang: “Huynh trưởng, còn vị tam điện hạ đằng kia chúng ta phải làm sao?”
Nghe thấy lời này, y mới chợt nhớ tới vẫn còn Lữ Dữ Toàn... ''
“Rốt cuộc ngươi cũng nhớ ra ta.” Hắn bị ai cười khổ, nhìn xem địa vị bản thân trong lòng người nọ còn chẳng bằng một súc vật qua đường. Lữ Dữ Toàn gật đầu, ra hiệu cho tỳ nữ Minh Nguyệt đẩy xe đi về phía y.
"
” Triệu Thiên Minh không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
“A Minh.” Đôi mắt hắn nhu hòa nhìn người mình yêu, như thể muốn đem người nọ nhấn chìm vào biển sâu tình ái: “Ta nguyện buông bỏ tất cả, chỉ cầu được ở bên ngươi! A Minh tin ta, chỉ cần chúng ta hợp sức, chắc chắn sẽ có thể lật đổ hoàng đế.”
Triệu Thiên Minh sắc mặt càng thêm âm trầm.
Minh Nguyệt thấy chủ nhân mất khống chế, vội lên tiếng ngăn cản nhưng... đã trễ rồi, lời không nên nói đều đã nói ra hết.
“Giang sơn Hồng Hiên sẽ vào tay hai ta!” Lữ Dữ Toàn cười càn rỡ, trong mắt toàn là tham vọng chẳng thể che giấu: “A Minh tin ta, ngôi vị hoàng đế chắc chắn sẽ là của chúng ta, chỉ hai chúng ta mà thôi!”
Toàn bộ người xung quanh nhìn Lữ Dữ Toàn càng thêm kỳ dị, chẳng khác gì đang xem một kẻ điên trình diễn. Nguyễn Vũ Kỳ thở dài, hóa ra đây mới là bộ mặt thật của người nọ, xem ra sống trong hoàng thất cũng không dễ dàng gì.
“A Minh, nói gì đi.” Hắn vẫn chưa nhận ra vấn đề, liên tục gào thét: “Ta yêu ngươi A Minh, thật sự rất yêu ngươi! Từ lúc nhỏ đã yêu, hiện tại và sau này vẫn chỉ yêu mình ngươi! Ta xin A Minh đó, đừng bỏ rơi ta!”
Tiếng van nài của hắn dần dà biến thành tiếng khóc nghẹn ngào: “Hoàng cung rất đáng sợ, phụ thân không thương ta, không ai cần ta hết. Ta chỉ có mỗi A Minh thôi, chỉ mỗi A Minh..”
” Triệu Thiên Minh nhìn hắn, hai nắm tay co lại thành quyền cố gắng áp chế cơn giận bộc phát trong lòng khiến toàn thân run rẩy, y ngửa mặt nhìn trời: “Ba năm trước là ngươi cấu kết với hoàng đế hại ta... ta nói đúng không, tam hoàng tử?”
Tiếng khóc inh ỏi lập tức ngưng bặt, thân thể Lữ Dữ Toàn hơi run nhẹ, nhưng
rất nhanh hắn lại tỏ vẻ vô tội, hai mắt lưng tròng nói: “A Minh có phải ngươi đang hiểu lầm gì, ta... ta làm sao có thể hại ngươi. A Minh biết rõ, ta yêu ngươi mà."
“Dữ Toàn!” Triệu Thiên Minh nói một cách đầy mỉa mai: “Khi đó ngươi bảo có chuyện cần nói, nhân lúc ta không để ý đã kêu người tráo đổi thành ly rượu độc.”
Lữ Dữ Toàn phản bác: “Không... không phải.”
“Ngày hôm đó, người ngồi bên cạnh ta chỉ có ngươi và tên
“A Minh, ta...”
quan no."
“Lữ Dữ Toàn, ngươi có thể dối gạt tất cả mọi người bằng lời nói, chỉ duy ánh mắt tham vọng đó là không thể giấu đi.”
Giờ phút bị vạch trần, hắn cũng chẳng thèm cùng y diễn kịch thêm nữa: “Ngươi biết rồi thì sao chứ? A Minh, ngươi sẽ làm gì ta? Giết ta hay là tống vào ngục tối chịu đựng sự tra tấn?”
“Chẳng phải ngươi nói mình yêu y sao?” Nguyễn Vũ Kỳ bất ngờ lên tiếng, đáy mắt ẩn chứa sự kinh hãi từ tận đáy lòng, hắn không dám tin một kẻ vừa thốt ra lời yêu đến chết đi sống lại, quay đầu liền như biến thành một người khác.
“Yêu?” Lữ Dữ Toàn khinh thường nhìn Tàn Thư, nói một cách đầy châm chọc: “Nếu không phải coi trọng binh quyền trong tay hắn, ta cần gì phải dựng lên nhiều vở kịch như vậy”
Nguyễn Vũ Kỳ hoàn toàn chết lặng.
“A Minh, ta nói nếu ngươi giả ngu một lần thì sẽ tốt biết bao nhiêu.” Lữ Dữ Toàn nói tiếp: “Chỉ tại ngươi quá cứng đầu không chịu thuần phục ta, nên ta đành phải chuyển sang hướng khác. Vừa hay ba năm trước, ngay lúc Lữ Đồng Hiên đang nghi ngờ, vì để chứng minh lòng trung thành với phụ hoàng kính mến, ta chỉ còn cách hy sinh ngươi thôi. Nói tới cũng phải trách tên quan ngu ngốc kia, ta đã bảo hắn cho nhiều một chút, gì mà chỉ một giọt là tiễn người về Diêm Vương, chẳng phải ngươi vẫn còn sống sờ sờ hay sao?”
“Tên khốn, ta sẽ giết ngươi!” Triệu Phong Quảng nghe thấy Lữ Dữ Toàn thừa nhận chuyện năm xưa, máu huyết cuồn cuộn trào dâng, hắn giật lấy thanh kiếm trong tay ám vệ muốn xông tới, Bạch Thanh Sương hốt hoảng chạy lại ôm chặt hắn không buông.
Triệu Thiên Minh không nói gì, chỉ lạnh lùng quay lưng: “Cút đi, xem như trả nợ ân tình năm xưa! Lần sau còn để ta gặp lại, chính tay ta sẽ lấy mạng chó của ngươi.”