Sự xuất hiện của đám người khiến cục diện xoay chuyển, binh lực phía Ung Thạch căn bản không đấu nổi với những ám vệ đã qua huấn luyện như Sơn Hà Đường, chẳng mấy chốc toàn bộ binh lính đã bị chế ngự. Tới khi Ung Thạch kịp nhận ra, ông ta đã trở thành con mồi của kẻ mà mình từng cười nhạo: “Ha ha ha ha ha ha ha...”
Triệu Thiên Minh lạnh lùng đi đến trước mặt Ung Thạch, dáng vẻ bệnh tật ngày hôm qua đã biến mất, nam nhân hiện tại mới là người ông ta biết - Hồng Hiên quốc đại tướng quân uy vũ.
“Không hổ là Triệu Minh tướng quân, đóng kịch thật giỏi!” Ung Thạch cười chế giễu: “Vì để qua mặt được hoàng đế, ngay cả tự tổn thương gân mạch bản thân ngươi cũng dám, Minh Nhi à Minh Nhi, còn việc gì mà ngươi không thể?”
Ông ta vừa nói vừa cười, mỗi lời thốt ra đều mang ý tứ khinh miệt. Dù vậy Triệu Thiên Minh vẫn không hề nổi giận, trường kích trong tay xoay một vòng trên không trung, mũi giáo nhọn lóe tinh quang thẳng tắp chĩa vào mặt Ung Thạch, y lãnh đạm mở lời: “Động thủ đi!”
Vừa dứt lời, đối phương như được tiêm thêm máu gà, Ung Thạch hung hăng chém tới, mỗi lần vung đao đều không tuân theo bất kỳ quy luật nào, tựa như muốn cùng Triệu Thiên Minh đồng quy vô tận. Trái ngược bộ dạng hùng hổ của ông ta, tướng quân đại nhân sắc mặt trước sau không đổi, hết tránh tây rồi lại tránh đông, ngay lúc kẻ địch đắc ý nhất để lộ sơ hở, y nhanh chóng nắm bắt, một cước đá bay vũ khí trong tay người nọ.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc, Ung Thạch vì mải mê muốn lấy mạng Triệu Thiên Minh mà quên mất việc phải che giấu bản thân, rơi vào kết cục như hiện tại cũng là do ông tự mình chuốc lấy: “Muốn chém muốn giết tùy ngươi!”
Giờ phút này thấy đối phương vẫn giữ một bộ chết không hối lỗi, sống lưng thẳng tắp hiên ngang mà nhìn vào mắt mình, Triệu Thiên Minh nhếch môi cười nhạt, hung hăng đạp ông ta ngã nhào buộc phải cúi người trước y. Ung Thạch tức giận gầm nhẹ, nhướn người muốn đứng dậy, lại bị Triệu Thiên Minh giẫm mạnh, lòng bàn chân người nọ tiếp xúc với đầu, đem toàn bộ ngũ quan của ông ép xuống, chà sát mặt đất mà đay nghiến.
Nhìn ra Tiểu Minh Ngốc đang mất bình tĩnh, Nguyễn Vũ Kỳ lo lắng định tiến lên, lại bị Triệu Phong Quảng ngăn lại: “Cứ để mặc huynh ấy, sẽ không sao.”
“Nhưng..” Hắn còn muốn nói thêm, nhưng ánh mắt phu quân lúc này đã đỏ au giăng đầy tơ máu, nhãn cầu thường ngày sáng rực giờ đây ngoại trừ giận dữ cũng chỉ còn là điên dại.
Triệu Thiên Minh tươi cười hả hê: “Ha ha ha ha ha, sao ngươi không cười nữa? Cười nữa đi, cười lớn lên cho ta.” Dứt lời, y lại giẫm xuống: “Ngươi câm rồi sao?”
“Minh Ngốc!” Nguyễn Vũ Kỳ chạy vội đến ôm lấy Triệu Thiên Minh đang không ngừng phát tiết, đáy lòng tràn ngập chua xót: “Ta xin chàng, đừng hành xử như vậy”
Nghe được thanh âm đau lòng của hắn, Triệu Thiên Minh dần bình tĩnh trở lại, dù trăm vạn lần muốn lấy mạng Ung Thạch, nhưng y không nỡ để Tàn Thư chứng kiến bộ dạng tàn nhẫn của mình: “Áp giải ông ta đi”
Hai ám vệ gần đó lập tức tuân mệnh, đến khi Ung Thạch được bọn họ lôi dậy từ trên đất, cả gương mặt ông ta đã máu me bê bết, hoàn toàn không nhận diện được ngũ quan. Sợ nương tử bị dọa, Triệu Thiên Minh nhanh chóng phất tay bảo người đi nhanh, nhưng có lẽ sự lo lắng của y là dư thừa, bởi Tàn Thư từ đầu tới cuối chẳng hề liếc nhìn Ung Thạch lấy một cái, chỉ chòng chọc quan sát y.
“Phu quân, chàng ổn hơn chút nào chưa?”
Tiếng gọi phu quân thân mật của đối phương làm toàn bộ đám người Sơn Hà Đường chết lặng, chủ nhân họ từ lúc nào thú thê thiếp, đã vậy còn là nam nhân, hơn thế nữa vừa rồi chủ nhân đột nhiên thu liễm khí tức chỉ vì một câu nói của người kia... Cả đám ngay lập tức ném ánh mắt tra xét về phía Lôi Thạch và Triệu Tinh ở cách đó không xa, như đang hỏi chuyện này là sao?
Triệu Tinh bị nhìn đến mức không được tự nhiên, danh tiếng của hắn tại Sơn Hà Đường cũng xem như đứng thứ nhất nhì, cho nên tự nhiên cũng trở thành ứng cử viên sáng giá cho việc tiếp cận giải cứu tướng quân đại nhân. Thời gian trước theo lệnh Triệu nhị công tử bọn họ vẫn luôn án binh bất động, cho đến một ngày nhận được thư tín Triệu Phong Quảng gửi đến thông báo phủ đệ đã xảy ra chuyện, vì sợ rút dây động rừng nên Lưu Sở Hành chỉ phái hai người hành động.
Lúc nhìn thấy Tàn Thư cả hai đều kinh ngạc, tận khi từ miệng Triệu Ù biết được thân phận tướng quân phu nhân của người nọ thì càng ngạc nhiên gấp bội, chính họ cũng cảm thấy người như Tàn Thư căn bản không xứng với chủ nhân. Nhưng qua khoảng thời gian dài tiếp xúc, Triệu Tinh và Lôi Thạch phải công nhận, chủ tử nhà mình rước được phu nhân mới là phước đức do ba đời tổ tông để lại.
Vì nghe theo mọi sự sắp xếp của Triệu Thiên Minh, nên bọn họ cũng quên béng mất chuyện này. Triệu Tinh cười hề hề gãi đầu, rất không tự nhiên mà lên tiếng giới thiệu: “Ta quên nói với các ngươi, vị công tử này chính là thê tử kết tóc của chủ nhân.”