Khi Lâm Trạch Vu được đưa đến, y cung kính hành lễ với nàng, không dám ngước mặt lên. Tôn Lạc Anh nhìn hắn dáng vẻ gầy ốm khiến người ta không nhịn được thương xót.
“Sau này không cần hành đại lễ, ngồi đi.”
Khi Lâm Trạch Vu từ từ ngồi xuống, Tôn Lạc Anh lặng lẽ quan sát. Người này không đến nỗi gọi là khí chất bất phàm nhưng mài dày mắt sáng, tóc búi lên cao, y phục màu nhạt không làm người khác chói mắt, vừa nhìn là biết người có học thức. Nàng phất tay ra hiệu cho Lý Mạnh rời đi nhưng ông ta không hiểu, tưởng nàng kêu nên bèn nhích tới một chút.
“Bảo ngươi cút đi, không phải đến gần đây.”
Lý Mạnh hơi khựng lại, hắn ta luôn đi theo sát nữ đế, đề phòng nàng có biểu hiện gì khác thường sẽ lập tức báo cho chủ nhân của mình. Tôn Lạc Anh nhìn thấy sự chần chừ trên mặt hắn, khó chịu nói:
“Trẫm muốn cùng Lâm thị lang nói chuyện một chút.”
Lý Mạnh cười gượng, tay run run đáp.
“Bệ hạ, nô tài phải luôn túc trực bên bệ hạ để đề phòng bất trắc. Cái đó…bệ hạ muốn nói gì thì cứ nói, không cần để ý đến nô tài, cứ xem nô tài là con chó con mèo cũng được.”
Đây là lời lẽ nô tài nên nói với chủ nhân của mình à? Tôn Lạc Anh không cảm thấy mình có chút tôn nghiêm của nữ đế gì cả, đến một thái giám còn muốn quản nàng. Đây cái gì mà làm vua? Làm trò hề cho người ta thì có. Tôn Lạc Anh biết mình chỉ là hoàng đế bù nhìn, nhưng như thế này mà không khiến nàng nổi giận thì nàng lập tức có thể biến thành Bồ tát ngồi trên hoa sen, tay trái cầm bình thanh tịnh, tay phải cầm cành dương liễu nhìn xuống con người mặt dày bỉ ổi kia thốt ra một tiếng: “A di đà Phật.”
Tôn Lạc Anh nắm chặt tay, cảm giác cơn đau từ móng tay ghim vào da thịt khiến nàng bình tĩnh lại đôi chút. Ít ra là không đến mức nổi sát khí như lúc nãy nữa.
“Chuyện phu thê của trẫm, ngươi muốn nghe lắm đúng không? Muốn nghe cũng được thôi, nghe xong trẫm sẽ cắt hai tai ngươi xuống cho heo ăn!”
Lý Mạnh nghe thấy liền tái mặt, lão quỳ xuống dập đầu liên tục.
“Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng. Nô tài biết sai rồi, nô tài không dám làm phiền người cùng Lâm thị lang dùng bữa.”
“Còn không mau cút đi.” - Nàng ta đảo mắt khó chịu.
Sau khi Lý Mạnh rời đi, các cung nữ và thị vệ cũng lần lượt đi theo sau lão. Lâm Trạch Vu lúc này mới dám ngẩn mặt lên nhìn nàng, giọng trầm trầm hỏi:
“Bệ hạ, người đuổi Lý công công đi không phải để nói chuyện tình cảm. Người cho gọi Trạch Vu đến đây có việc gì khác?”
Tôn Lạc Anh biết Lâm Trạch Vu thông minh, nhưng thông minh đến độ lập tức có thể nhận ra mục đích của nàng không khỏi khiến nàng cảm giác như có cây kim vừa đâm vào bụng. Khiến nàng ngứa ngáy khó chịu, đột nhiên có chút nghi ngờ thoáng qua trong lòng. Nhưng nhìn vào hai mắt Lâm Trạch Vu lại là một vẻ ngay thẳng chính trực, không lạnh nhạt vô tình như Đoàn Nhạc Trì, không trống rỗng khó đoán như Tản Điền, cũng không mê hoặc tinh ranh như Tần Vũ. Và đặc biệt là người duy nhất bên cạnh nàng nhưng không gây hại cho nàng ở kiếp trước. Tôn Lạc Anh cũng không giấu gì, nàng chống cằm nhìn y, ánh mắt nghiêm nghị không giống nữ đế vô dụng ngang ngược như thường ngày.
“Lâm Trạch Vu, nếu trẫm nói có chuyện cần nhờ ngươi thì ngươi có giúp trẫm không?”
Chàng ta khẽ nhướn mắt, nhìn sự thay đổi trong giọng điệu của nàng. Sau đó hai mắt nhắm lại, gật đầu nhè nhẹ.
“Thần từ nhỏ đọc sách Thánh hiền, tự biết có ơn phải trả. Bệ hạ đối với thần ơn trọng như núi, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, Trạch Vu nhất quyết không chối từ.”
Ánh mắt Tôn Lạc Anh dịu lại, nàng đã nghiêm túc mà Lâm Trạch Vu lại càng cứng nhắc hơn. Đột nhiên lại khiến nàng có chút buồn cười.
“Chuyện sống chết thì không cần đâu. Nhưng trẫm có chuyện khác giao cho ngươi đây. Nghe cho kĩ, không được sai sót.”