Mang Thứ Tình Yêu Khốn Kiếp Của Ngươi Cút Đi!

Chương 8: Chọn Người



Đối mặt với lời nói của Tôn Lạc Anh, Trần Tử và Văn Kiệt Tuân hai người mỗi một biểu cảm khác nhau. Tuy rằng ban đầu đều to mắt ngạc nhiên nhưng Trần đại tướng quân dường như hơi ngơ ra trước, không ngờ nữ đế trước giờ vốn nghe không hiểu quốc sự giờ lại đột nhiên anh minh đến vậy. Văn thái sư bên này đầu nóng hừng hực, Tôn Lạc Anh vậy mà lại công khai chống đối ông ta trên triều. Nhìn dáng vẻ sắp điên lên của lão, trông như đã lên sẵn kế hoạch diệt trừ nàng rồi.

Mã thừa tướng tiến đến, hai tay chấp vào nhau, cúi đầu cung kính. Khi ông ta hỏi nàng, đôi mắt xếch lộ ra như chim ưng săn mồi, giọng điệu thăm dò.

“Bệ hạ, thánh chỉ như lệnh trời, đã ban không thể thu lại. Xin bệ hạ nghĩ kĩ hơn. Đưa ra quyết định như vậy, vi thần cả gan hỏi, bệ hạ nghĩ sao về chuyện này?”

Tôn Lạc Anh lười biếng thu tay về, nghiêng đầu nhìn bọn họ, trong mắt không hề có chút quan tâm nào.

Nàng ta nhìn lên trần nhà, giọng điệu kéo dài hời hợt.

“Biên giới Nam cương gì gì đó trẫm không cần biết. Trẫm từ nhỏ đã ở sâu trong hoàng cung không hiểu địa hình. Tuy nhiên, trước mặt Mao sơn là Thượng Huân hồ, chỗ này là nơi trước kia phụ hoàng yêu thích. Trẫm mang danh là hiếu nữ, không thể để xảy ra chuyện được.”

Nàng ấy nhìn sang Trần Tử, tròng mắt xanh không chút rung động.

“Vậy nên cứ làm theo ý Trần đại tướng quân. Còn về quân lương, triều đình chỉ cấp một nửa. Số còn lại ngươi tự giải quyết đi.”

Nói xong, không đợi ai phản bác, Văn Kiệt Tuân và Mã Lang Thương chỉ vừa ú ớ vài chữ thì nàng đã phất áo vào trong.

“Bãi triều.”

Không khí đột ngột lặng đi, mãi đến khi hình bóng Tôn Lạc Anh hoàn toàn biết mất thì các quan văn quan võ mới lao xao trở lại.

Trần đại tướng quân hơi ngơ ra, với quyết định này y cũng không biết đây là thưởng hay phạt. Các đại tướng khác vây quanh ông ấy, vừa nói lời chúc mừng, vừa nói lời an ủi.



Bên phía Văn thái sư và Mã thừa tướng, mặc dù không chút hài lòng nhưng Tôn Lạc Anh tính tình thất thường, quyết định nửa vời không đi đến đâu. Bọn họ cũng không nghi ngờ gì. Dù sao một nửa lương thực vẫn là vấn đề lớn, Trần Tử muốn xoay sở cũng không phải chuyện dễ dàng.

...****************...

Buổi trưa, Ngự thiện phòng mang lên rất nhiều món ngon, mỗi món đều được trang trí đẹp mắt, phàm là của ngon trong thiên hạ. Tôn Lạc Anh cầm đũa bạc trên tay, đầu óc chỉ nghĩ về buổi thượng triều lúc sáng.

Lý công công bên cạnh thấy nàng không tập trung, liền nhắc:

“Bệ hạ, thức ăn sắp nguội cả rồi.”

Tôn Lạc Anh chớp mắt, sau đó nàng quay sang nhìn hắn.

“Gọi Lâm Trạch Vu đến đây ăn cơm.”

Lý Mạnh gật gù quay sang định gọi một tiểu thái giám đến Huyễn Hương điện.

“Ngươi tự mình đi.” - Tôn Lạc Anh lườm hắn.

Lý Mạnh vâng vâng dạ dạ ngoan ngoãn dắt theo vài cung nữ đi ngay. Ông ta đi mới tốt, lần nào cũng nhìn chằm chằm lúc dùng bữa khiến nàng chẳng thấy ngon gì cả.

Huyễn Hương điện có Lâm Trạch Vu, là một trong số bốn thị lang (cấp bậc xếp gần cuối, chỉ trên lễ phu và nam sủng hạ đẳng). Lâm Trạch Vu vốn là một thư sinh nghèo, sống trong cung không tranh không giành. Trước kia thường bị người ta bắt nạt, tự ti vì xuất thân thấp kém. Cũng giống với tình cảnh của nàng năm đó, bị huynh đệ tỷ muội dè bỉu không xem ra gì. Chính vì vậy mà Tôn Lạc Anh có chút động lòng thương xót, ban cho Huyễn Hương điện để y có thể sống vô âu vô lo.

Người này kiếp trước không có lợi cũng không có hại, tạm nói là một người có thể tin tưởng được. Vì vậy Tôn Lạc Anh định nhân cơ hội lần này, dùng được ai thì dùng, mà người không có chỗ dựa như y chính là người dễ dùng nhất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv