Mang Thứ Tình Yêu Khốn Kiếp Của Ngươi Cút Đi!

Chương 7: Tuỳ Hứng



Buổi sáng, Tôn Lạc Anh mở mắt ra, bên cạnh trống rỗng. Có lẽ Tản Điền ra ngoài rồi. Nàng lười biếng cuộn mình trên giường, tay gác lên trán mà nghĩ.

Đã tròn một ngày từ lúc trùng sinh, Tôn Lạc Anh coi như nắm bắt được một chút tình hình hiện tại. Tiền triều quan võ quan văn tranh đấu không ngừng. Hậu cung hoàng phu thì lạnh nhạt, tản phu gián điệp, lễ phu…có lẽ cũng là gián điệp nốt, lại còn là tên gián điệp kiếp trước đã độc chết mình.

Nàng lăn qua lăn lại một hồi, không nhớ rõ đã trúng độc khi nào. Không biết loại độc hắn dùng là từ từ mà chết hay lập tức có công hiệu. Nếu không biết được thì làm sao mà tránh. Nhưng theo thời gian mà lần thì lúc này Tôn Lạc Anh đăng cơ chưa lâu, nếu Tần Vũ có giở trò thì cũng không đáng ngại.

Hoà Thân vương kia lại công khai đưa nam sủng đến trước mặt nàng, có lẽ hắn cũng không hề kiêng kỵ điều gì. Ngược lại trong số các hoàng thân quốc thích thì hắn là kẻ tham vọng nhất, luôn cho rằng bản thân thích hợp làm hoàng đế hơn.

“Thời buổi loạn lạc gì mà đến đại thần còn muốn tranh quyền với hoàng gia…”

Hôm qua là ngày rằm, đã đến ăn cơm với Đoàn Nhạc Trì rồi. Hôm nay không cần đến nữa.

...****************...

Thượng triều hôm nay Trần đại tướng quân và Văn thái sư vẫn cãi nhau trên điện. Tôn Lạc Anh chống cằm nhìn họ, thỉnh thoảng ngáp một hơi.

“Bệ hạ! Thật sự không thể xem thường bọn giặc ngoại bang được. Nếu chúng ta rút quân e rằng bọn chúng sẽ tấn công vào các ngôi làng ở Nam cương, sau đó tiến đến Triều Châu, mà từ Triều Châu đến Trường Ca đều là nơi diễn ra các phiên chợ giao thương hàng hoá. Nếu chúng ta thất thủ ở biên giới, hậu quả sẽ không lường được đâu bệ hạ à!”

Trần Tử là đại tướng quân của Thiên Triều Đại Quốc, kiếp trước Tôn Lạc Anh không có thiện cảm với ông ta. Ông lão đấy ấy à, lúc nào cũng tỏ vẻ bề trên với nàng. Lại vì nàng là một nữ nhân nên lão càng trịch thượng hơn. Luôn muốn khẳng định vị thế quan võ trên triều, vô tình khiến nàng càng thêm ác cảm với các binh sĩ.

Nhưng giờ Tôn Lạc Anh hiểu rồi, tướng lĩnh sa trường tính tình vốn nóng nảy. Hơn nữa những gì ông ta nói đều có lý, chẳng qua là công thần từ thời tiên đế, kiêu ngạo một chút cũng là điều dễ hiểu.

Văn thái sư nhất quyết không nhường nhịn một câu. Nhìn vẻ mặt trầm tư của nàng, ông ta liền lên tiếng.



“Bệ hạ, biên giới Nam cương toàn là những ngôi làng nhỏ không đáng nhắc tới. Hơn nữa từ Triều Châu muốn đến Trường Ca còn phải đi qua Mao sơn. Mao sơn đường đi hiểm trở, khi trời đổ mưa còn thường xuyên xảy ra sạc lở. Lúc bọn chúng bị kẹt ở đó, chúng ta hoàn toàn có thể đưa quân tiêu diệt. Chứ còn nói đến việc cấp lương thực mùa đông, chưa kể đến lương thực, chỉ cần nghĩ đến chi phí vận chuyển đã là một vấn đề rồi! Nếu làm theo lời Trần đại tướng quân nói, quân Miên cứ ở đó nửa năm thì ngài cũng ở đó nửa năm, vậy thì sau vài năm quốc khố sớm đã cạn kiệt!”

Trần đại tướng quân cả mặt đều đỏ lên, hơi nóng bừng bừng.

“Văn thái sư nói vậy là có ý gì? Binh sĩ bọn ta ngày ngày ở bên ngoài dựng lều mà sống, luyện tập khắc khổ chỉ chờ có ngày được tận lực vì quốc gia, sống chết quyết không từ nan. Ngài nói như vậy khác nào nói bọn ta ăn không ngồi rồi, chỉ biết bòn rút tiền của bá tánh mà sống?”

Văn thái sư khịt mũi, vẻ mặt khinh thường.

“Chuyện đó phải hay không thì bản thân ngài tự biết.”

Trần Tử như rơm khô gặp lửa, sắp mất kiểm soát mà lao về phía Văn Kiệt Tuân. Không khí trên triều không khác gì lò nung, khiến người ta vừa nóng vừa sợ.

Tôn Lạc Anh nằm dài trên ngai vàng, đôi chân trần trắng mịn đong đưa.

“Được rồi. Đều già cả rồi, đừng cãi nữa. Trẫm nghe cũng sắp váng đầu đây.”

Trung tâm lúc này mới chuyển sang Tôn Lạc Anh, bình thường cho dù có ẩu đả trên triều nàng cũng không có hứng xen vào. Nghe thấy giọng nàng, các quan đại thần ít nhiều cũng biết tiết chế lại, cùng nhau quay mặt về phía nữ nhân đang nằm trên đó.

Nữ đế tuỳ hứng chỉ tay vào Trần Tử, móng tay vừa dài vừa đỏ thật chẳng ra làm sao.

“Vậy cứ làm theo ý Trần đại tướng quân đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv