Mang Thứ Tình Yêu Khốn Kiếp Của Ngươi Cút Đi!

Chương 6: Tản Điền



Nửa canh giờ chớp mắt đã trôi qua, khi Lý công công mở cửa bước vào, nhìn thấy nữ đế chống cằm ngủ quên đến rơi cả bút, hắn ta bật cười lắc đầu, sau đó chậm rãi đi đến chỗ nàng.

“Bệ hạ, đã đến giờ nghỉ ngơi, người của Kính sự phòng đến rồi.”

Tôn Lạc Anh lờ mờ mở mắt ra, che miệng ngáp một hơi dài, cho thấy rằng nàng đã có một giấc ngủ ngon. Tiểu thái giám bên ngoài kính cẩn bước vào, hai tay bưng lấy khay gỗ, lưng vẫn luôn khom xuống, không dám ngẩn đầu lên.

Nữ đế nhìn qua thẻ bài của các nam sủng, trong đó hiện lên những cái tên quen thuộc. Nàng ta nghĩ ngợi một lúc, sau đó lật một tấm thẻ.

“Hôm nay Tản ngự phu có lòng rồi, vậy đến Thanh Ngưng điện đi.”

Lý công công tỏ vẻ vui mừng, ông ta nhìn sang tiểu thái giám mà hối thúc.

“Còn không mau thông báo cho Tản ngự phu chuẩn bị.”

...****************...

Ngự phu - cấp bậc thứ ba trong năm cấp nam sủng ở hậu cung. Tản Điền là người của phủ Hoà Thân vương, sau khi đăng cơ không lâu liền dâng người lên. Ngoài mặt là kính trọng tân nữ đế, bên trong là muốn cài người làm tai mắt dò thám nhất cử nhất động của nàng.

Mà Tản Điền này lại là kiểu người phong nhã, cử chỉ hành động cứ như thiên tiên sa đoạ chốn nhân gian. Tôn Lạc Anh trước kia quá non nớt, bị dáng vẻ cao cao tại thượng đó thu hút, không nghĩ hắn lại là gián điệp của Hoà Thân vương phủ.

Tôn Lạc Anh nghĩ lại thấy có vẻ giận dữ với chính mình, nàng hậm hực tự tát cho mình hai cái khiến các kiệu phu và cung nữ sợ tái mặt.

Đường từ Thanh Hương điện đến Thanh Ngưng điện không xa. Kiếp trước ngay từ lần đầu gặp mặt đã rất thích, vì vậy nàng đã bố trí cho Tản Điền ở một nơi gần mình.



Kiệu đi đến cửa, đã thấy các cung nữ vội vã chạy vào trong. Sau đó có ba, bốn người đứng trước tẩm điện hành lễ, mà người mặc y phục xanh nhạt ở giữa chính là phu quân của nàng đêm nay.

...****************...

Sau khi dùng bữa tối xong, Tản ngự phu hầu hạ nữ đế lên giường. Nhưng đối với những nam sủng, Tôn Lạc Anh vốn dĩ chưa từng động vào, nàng ta không muốn mang thai, nếu không không những mình nàng mà đến cả đứa trẻ cũng chịu cảnh trở thành con rối. Mà nếu đứa trẻ ra đời, có thể kết cục của nàng sẽ vô cùng thảm.

Tản Điền ngồi ở bên giường, mắt họ dán chặt vào nhau. Tôn Lạc Anh cười hỏi:

“Sao vậy? Vẫn chưa quen à?”

Nhìn thấy nụ cười của nàng, lông mày hắn giãn ra, đôi môi mỏng cũng kéo thành một đường cong nhẹ. Giọng nói thanh thoát như gió trời mùa hạ, lại có cảm giác mát mẻ dịu dàng như gió mùa thu.

“Nhìn đã nhiều rồi, nhìn mãi cũng không chán.”

Hắn dường như nhớ ra gì đó, chớp chớp mắt.

“Bệ hạ, bánh hạt sen lưu ly ăn có vừa miệng không?”

Tôn Lạc Anh khẽ gật đầu.

“Có hơi ngọt.”



“Bệ hạ không thích ngọt sao?”

“Ta sủng ngươi đến vậy mà, sao lại không thích được?”

Đáy mắt Tản Điền lộ ra một tia dịu dàng, hình như tai hắn còn đang đỏ lên.

“Người thật biết cách nói đùa.”

Nhìn cách hắn cư xử kìa, không biết có bao nhiêu phần là thật. Nếu con người ta có thể giả dối được đến mức đó thì cũng không ngoa khi nói rằng sống thật lòng chẳng có tí lợi lộc gì.

Tản Điền nằm xuống bên cạnh nàng, đôi mi hắn lướt qua từng đường nét mềm mại trên mặt của nữ nhân đứng đầu thiên hạ.

Tôn Lạc Anh thật sự thắc mắc, liệu Tản Điền có nghĩ nhan sắc khuynh thành của nàng trong cung cấm này thật là lãng phí, như huynh đệ tỷ muội của nàng từng nói: “Thứ nhan sắc dụ người này trông giống hệt mẹ ngươi, cả đời chỉ xứng làm nữ tử thanh lâu” không? Trong đôi mắt ngưỡng mộ của hắn có mấy phần là thật?

“Bệ hạ, người thật sự chưa từng sủng hạnh nam nhân nào sao?” - Hắn nghiêng người hỏi nàng.

Nữ đế ăn chơi xa hoa trác táng, đêm nào cũng có nam sủng bên cạnh. Nhưng nàng chỉ vừa đăng cơ, tai mắt khắp nơi đã để ý đến cả việc giường chiếu của nàng. Tôn Lạc Anh thật sự khó chịu vô cùng, nàng ta nhìn đi chỗ khác.

“Phụ hoàng mất chưa được bao lâu, trẫm không có hứng thú với những việc này.”

Tản Điền nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, sau đó cũng mỉm cười cho qua.

“Là Tản Điền sai rồi. Bệ hạ không thích, sau này chúng ta không nhắc đến nữa.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv