Mang Thứ Tình Yêu Khốn Kiếp Của Ngươi Cút Đi!

Chương 4: Tần Vũ



Tôn Lạc Anh cứ mãi đắm chìm trong những suy nghĩ của mình, đến độ mắt cũng dần nhắm lại, ngay khi nàng sắp chìm vào giấc ngủ, có tiếng cãi nhau vang lên khe khẽ.

“Chuyện gì vậy? Ồn ào quá.” - Nàng ta lười biếng hỏi.

Lý công công ở bên cạnh hơi khom lưng.

“Bẩm bệ hạ, là Tần lễ phu muốn gặp người. Nô tài đã nói bệ hạ đang nghỉ ngơi nhưng ngài ấy vẫn…”

“Tần Vũ? Hắn đến rồi?”

“Tránh ra, ta đã nói muốn gặp bệ hạ mà. Các ngươi cả gan ngăn cản ta, bệ hạ trách tội xuống các ngươi có gánh nổi không hả?!”

Nghe thấy giọng hắn oang oang bên ngoài, Tôn Lạc Anh cứ như gặp quỷ, nhưng quỷ này không thể không gặp. Nàng bất lực phẩy tay, Lý công công thấy vậy liền nhìn sang đám thị vệ bảo họ cho người vào.

Tần Vũ hậm hực đi vào, không quên lườm ngang lườm dọc, chỉ tay cảnh cáo những thị vệ ở đó. Hắn đi đến chỗ Lạc Anh, khuôn mặt lẫn cử chỉ dịu lại, ánh mắt đầy vẻ ôn nhu.

Tôn Lạc Anh nhìn qua khe sách, bộ y phục xanh sẫm với hoa văn bạc khiến hắn trông điềm đạm hơn ngày thường. Tần Vũ tiến về phía nàng, ngón tay thon dài nâng quyển sách lên. Ánh sáng mặt trời chiếu vào đột ngột khiến nàng khẽ nhíu mày, để lộ dung nhan mỹ miều bên dưới. Đôi mắt đen láy của hắn dường như hơi sáng lên, sau đó lại mỉm cười, ngọt ngào mà nói với nàng:

“Bệ hạ, đang ngủ sao?”

Những nam sủng khác, không, ngay cả Đoàn Nhạc Trì còn không dám tuỳ tiện như hắn ta. Nhưng vì Tôn Lạc Anh đã nuông chiều hắn đến độ không biết trên dưới, đây đều là lỗi của nàng.

“Ngươi cũng to gan thật đấy, Tần Vũ.”

Tôn Lạc Anh ngồi dậy, chầm chậm vuốt tóc mái lên. Nàng ta liếc hắn, đôi mắt xanh trong vắt dưới ánh mặt trời. Nói thì nói vậy, nhưng khi giọng nói đó vang lên đã lập tức khiến nàng sởn cả gai ốc. Nếu không phải còn cần hắn để tìm ra người đứng phía sau thì nàng sớm đã giết hắn từ sớm để diệt trừ hậu hoạ.



Tần Vũ không biết nặng nhẹ trực tiếp trèo lên ghế dài, nghiên người vuốt ve lọn tóc nàng trước khi đặt môi lên.

“Không phải bệ hạ thích nhất là dáng vẻ tuỳ tiện này của ta sao?”

Nhìn khuôn mặt hồ ly đầy mê hoặc của hắn, nếu là Tôn Lạc Anh kiếp trước chắc chắn sẽ rất vui vẻ vuốt ve, xem hắn như con cún nhỏ đáng yêu. Nhưng Tôn Lạc Anh giờ đây, đối mặt với kẻ từng độc chết mình, chỉ muốn ngay lập tức bóp nát cổ họng hắn, băm ra làm từng mảnh, ném đi rải rác khắp nơi trong thiên hạ.

“Bệ hạ, ở ngoài trời lâu quá nên cảm nắng rồi sao?” - Hắn ta kề mặt sát mặt, chỉ thiếu một chút đã môi chạm môi với nàng.

“…”

“Hay chuyện tiền triều có gì khiến bệ hạ không vui? Nhìn sắc mặt người bây giờ cứ như đang muốn giết chết ai vậy.”

Tôn Lạc Anh hơi khựng lại, bị hắn đoán đúng rồi.

“Từ khi nào ngươi lại quan tâm đến chuyện tiền triều như vậy?”

Hậu cung không được can chính, đó là quy tắc liệt tổ liệt tông để lại. Hoàng phu thì không nói, nhưng một lễ phu như Tần Vũ vốn không được phép nhắc tới.

Hắn ta chớp mắt vài lần, có lẽ đang cảm thấy hôm nay tâm trạng của Tôn Lạc Anh không tốt, từng câu từng chữ đều muốn bắt tội hắn. Tần Vũ thở dài, tựa đầu lên đùi nàng làm nũng.

“Ngài biết người ta không có ý đó mà.”

Tôn Lạc Anh rũ mắt nhìn hắn, trông cứ như cún con vậy, nhưng trong mắt nàng bây giờ hắn là sói, một con sói lớn đội lốp cừu non đang rình rập từng ngày để cắn chết nàng. Bàn tay mềm mại của nàng khẽ lướt trên mặt hắn. Tần Vũ nhắm mắt lại, tận hưởng sự vuốt ve của nàng.

“Trẫm dĩ nhiên biết ngươi không có ý đó. Cái đầu nhỏ này của ngươi chứa nhiều thứ quan trọng hơn như vậy nhiều, hửm?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv