Đoan Nhạc Trì trước tiên dừng miệng, sau đó giương mắt nhìn nàng rồi mới bắt đầu ngẩn đầu lên. Những cử chỉ đó rõ ràng cho thấy câu hỏi của nàng hắn không hề muốn nghe.
“Mọi chuyện vẫn tốt, bệ hạ.”
Mắt hai người chạm nhau, Tôn Lạc Anh nhìn hắn chằm chằm, Đoan Nhạc Trì cũng không định chịu thua nàng. Sau một hồi hắn cũng phải bất lực quay đi trước.
“Bệ hạ, buổi sáng thượng triều có gì không vui à?”
Tôn Lạc Anh cười khẩy, đôi môi đỏ cong lên, đáy mắt toàn là ý cười, làm ra vẻ hôn quân.
“Chuyện tiền triều thì có cái gì mà không vui? Quốc sự suy cho cùng cũng là đám đại thần đẩy qua đẩy lại, trẫm chưa từng để ý.”
Lúc này nàng ta mới nhìn xuống đĩa thức ăn trên bàn, trước đó còn thấy một nét cười nhàn nhạt trên miệng hắn.
Đến xế chiều, Tôn Lạc Anh buồn chán nằm trên ghế dài, dưới bóng mát cây hoa đào, chim sẻ vờn nhau kêu ríu rít. Bên cạnh có hai cung nữ cầm quạt, đằng sau có hơn mười tuỳ tùng, xung quanh đều có mấy chục thị vệ. Trong đầu nàng ta bây giờ chứa đầy hình ảnh của những việc xảy ra trong kiếp trước.
Trong kinh thư chưa từng nói qua chuyện người chết có thể sống lại, ta chắc rằng kiếp trước là có thật, không phải giấc mơ. Trước kia là bị người ta hạ độc nên mới chết. Mà tên khốn cả gan mưu hại thiên tử là lễ phu Tần Vũ - một người xuất thân không rõ ràng.
Khoan đã, đã là nam sủng của nữ đế sao lại “xuất thân không rõ ràng”?
Tôn Lạc Anh lăn lăn lộn lộn, đám cung nữ tưởng nàng thấy nóng liền quạt mạnh tay hơn.
Lễ phu - cấp bậc thấp nhất trong số các nam sủng trong hậu cung. Vì nam sủng xuất thân từ cấp bậc này đa số đều là những kẻ có sắc trong thiên hạ được mang về, không phải là người có hậu thuẫn. Tôn Lạc Anh trước kia không bao giờ quan tâm đến xuất thân của họ. Vậy dựa vào cái gì mà Tần Vũ lại mưu sát nàng?
Tần Vũ luôn một lòng tranh sủng, từ đầu vẫn luôn dùng sắc quyến rũ nàng. Nhưng nàng chưa từng mang thai, nên không thể nói hắn muốn mưu sát để đoạt vị.
\=> Loại bỏ.
Tần Vũ thực chất là gián điệp được cài vào để thăm dò nàng, âm thầm lợi dụng cơ hội để hạ độc thủ. Vì đối với một lễ phu thấp kém như hắn, nàng ta không thèm đề phòng.
\=> Khả thi.
Trong đầu nàng chia ra hàng vạn ngã rẽ. Kiếp trước Tôn Lạc Anh lên ngôi chưa lâu, mặc dù ngoài mặt là bình định thiên hạ nhưng dân chúng vẫn chưa nguôi ngoai hẳn, huống hồ lại là một nữ nhân lên làm hoàng đế. Tuy nhiên, người dân Thiên quốc xem thiên tử như thần, cung kính như cha. Tôn Lạc Anh là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất, nếu nàng ta lên ngôi chưa lâu đã bị mưu sát thì sẽ làm lòng dân bất an. Vị hoàng đế tiếp theo khó mà trị quốc, triều đại tiếp theo sẽ không có kết cục tốt.
Cho nên dù hoàng cung tiền triều lẫn hậu cung đầy rẫy tai mắt nhưng vẫn chưa bên nào dám hành động. Bọn họ muốn điều khiển nữ đế, để nàng thành một hôn quân vô đạo, khiến cho bá tánh lầm than. Khi đó mới cầm quân nổi loạn, thực hiện một cuộc đảo chính mà con dân Thiên quốc cho là thay trời hành đạo. Có như vậy thì mới bảo đảm được sự lâu dài của triều đại kế tiếp.
Mà ở kiếp trước vì hiểu được điều đó nên Tôn Lạc Anh mới thuận theo ý của đám đại thần, ngoài mặt là nữ đế vô dụng, ăn chơi trác táng, bên trong lại ngày đêm suy nghĩ kế sách diệt trừ từng người một.
Nhưng Tôn Lạc Anh từ nhỏ đã bị nhốt ở biệt cung hoang vắng, chịu đủ khổ sở mà lớn lên. Nàng cố gắng học được chữ đã là vấn đề, việc trị quốc làm sao mà hiểu nổi?
Mỗi đêm không thị tẩm nàng đều lén lút đọc sách, trước tiên phải nắm rõ căn cơ gốc rễ quốc gia, sau đó mới có thể đưa ra kế sách vẹn toàn. Tiêu diệt từng kẻ có ý đồ đoạt vị. Nhưng cho dù như vậy cũng không ngờ đến lại có kẻ dám ra tay nhanh như thế. Không hề có cùng suy nghĩ với những đại thần khác, vậy thì hắn có thể là ai? Lại không quan tâm đến việc bá tánh Thiên quốc có phẫn nộ hay không. Mạo hiểm như vậy…Lẽ nào còn có suy tính khác?