Mỗi sáng sớm sau khi dùng bữa xong đều phải thượng triều. Tôn Lạc Anh mặc long bào nằm trên ngai vàng, dáng vẻ sa đoạ không gì chịu được, khiến cho các lão thần bất lực lắc đầu.
Văn thái sư và Trần đại tướng quân cứ tranh cãi với nhau bên dưới, Tôn Lạc Anh chán nản nhìn lên trần nhà. Mãi một lúc sau, nàng ta phất tay.
“Trẫm mệt rồi, bãi triều.”
Trần đại tướng quân vẫn chưa tranh luận xong, vốn dĩ ý kiến của hắn còn chưa lọt vào tai Tôn Lạc Anh nửa chữ.
“Bệ hạ, khoan đã. Vậy còn chuyện này…”
Tôn Lạc Anh nhìn ông ta một cách hời hợt, rõ ràng không có ý định xử lý tí nào.
“Các khanh cứ dâng tấu chương lên sau, trẫm sẽ cẩn thận suy xét.”
Nàng không nói thêm lời nào, trực tiếp phất tay áo bỏ vào bên trong. Các quan đại thần đều thở dài ngán ngẩm.
“Trời ạ, ngay từ đầu đã nói không được mà. Để một nữ nhân lên làm hoàng đế, lại còn không phải dòng chính nữa!” - Lễ bộ thượng thư lắc đầu ngao ngán.
“Chúng ta cũng đâu còn cách nào khác. Sau tai nạn năm đó ngoài cô ta ra còn ai mang huyết mạch tiên đế đâu!” - Mã thừa tướng xua tay bất mãn.
Trên dưới triều đình ai cũng biết tân nữ đế vô dụng, lại không tránh được thói ăn chơi hưởng lạc. Ai bảo cô ta trước kia suốt ngày ở trong một góc hoàng cung, nơi mà chó còn không muốn ở. Một kẻ như vậy thì làm sao hiểu được cách trị quốc?
Những lời thì thầm này từ lâu đã nghe đầy bên tai, nhưng Tôn Lạc Anh cũng chẳng để tâm. Nếu không giả ngu như vậy nàng ta e là sẽ còn chết nhanh hơn kiếp trước.
———————————
Buổi trưa là lúc dùng cơm với hoàng phu. Tôn Lạc Anh vừa ngồi kiệu vàng vừa chống cằm nghĩ.
Hoàng phu là chính thất của nàng, có thể coi như tương đương với vị trí của hoàng hậu, toàn quyền quản lý hậu cung. Hoàng phu nàng trước kia là thế tử hầu phủ, đẹp tựa tranh vẽ. Nghe nói chàng ta vốn đã có người trong lòng. Sau khi bị nàng chọn trúng, bị ép vào cung, vẫn luôn sống một cuộc đời u uất.
Trong trí nhớ của Tôn Lạc Anh, Đoan Nhạc Trì những lúc gặp nàng hình như cũng không nói câu nào, hai người họ trừ khi dùng bữa hoặc phải xuất hiện với nhau đều không có lấy một lời. Nàng biết hắn không thích nàng, ngược lại có chút căm ghét.
“Nhưng ngẫm lại thì khuôn mặt ấy nếu không phải lúc nào cũng nhăn nhó thì cũng rất đẹp. Nhất là cái nốt ruồi ở ngay dưới mí mắt trái đó.”
Nàng ta ngẫm nghĩ, tự gật đầu đồng tình. Suy cho cùng Tôn Lạc Anh không thích ăn đồ ăn của người khác. Từ lúc thành hôn vẫn chưa động một ngón tay vào hắn. Nàng cũng chỉ muốn có một người cai quản hậu cung, vì vậy, Đoan Nhạc Trì là thích hợp nhất.
Nguyệt Phương điện là nơi ở của Đoan Nhạc Trì, hắn ra cửa đón nàng, đáy mắt hoàn toàn lạnh nhạt. Khi bữa trưa được các cung nữ cẩn thận dọn lên từng món một, lúc này hắn mới nhìn nàng.
Tôn Lạc Anh hiểu ý, nàng gắp một miếng trước, sau đó Đoan Nhạc Trì mới được phép cầm đũa lên. Trong suốt bữa ăn hầu như không phát ra tiếng động gì, các thái giám, cung nữ cũng đặc biệt cẩn thận mà giữ im lặng.
Tôn Lạc Anh không nhịn được liếc nhìn hắn, trải qua một kiếp rồi, cảm giác nhìn lại cố nhân cứ xa lạ ngờ ngợ. Nàng ta không nhớ lúc chết biểu cảm Đoan Nhạc Trì như thế nào, nhưng nàng có thể đoán được bên trong hắn sẽ vô cùng vui vẻ.
“Chuyện hậu cung thế nào rồi?”
Tôn Lạc Anh cố tình hỏi để hắn ngẩn đầu lên.