Mang Thứ Tình Yêu Khốn Kiếp Của Ngươi Cút Đi!

Chương 1: Đại Táng



Ta - Tôn Lạc Anh, nữ đế đời thứ chín của Thiên Triều Đại Quốc nổi danh thiên hạ. Mười sáu năm trong hoàng cung, đường đường là công chúa mà sống không bằng sâu bọ. Đến năm 17, triều đình đại biến, dòng chính của hoàng tộc vong mạng gần hết, chỉ còn đứa con thứ xuất là ta.

Năm 629

“Phụng tiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tam công chúa Tôn Lạc Anh, tuổi trẻ tài cao, đức hạnh thâm sâu. Nay, trẫm truyền lại ngôi, tiếp nối dòng dõi hoàng gia cai quản giang sơn vạn dặm. Khâm thử!”

Nữ đế đăng cơ bình định thiên hạ, bên ngoài ăn chơi trác táng ngang ngược kiêu ngạo, bên trong lại là con rối bị đám quan lại điều khiển thao túng. Chuyện tiền triều trước mặt không có thực quyền, sau lưng hậu cung thì gà bay chó chạy. Mười bảy năm biến động như vậy, Tôn Lạc Anh chịu được, chỉ cần kiên nhẫn, chỉ cần, kiên nhẫn…

Cuối năm 630, thiên tử về trời, giang sơn vạn dặm rơi vào tay kẻ khác.

Đại táng thiên tử, quốc tang ba năm. Lễ vật rầm rộ không ai bằng. Tôn Lạc Anh chết không được siêu sinh, oan hồn đứng trước quan tài lớn làm từ gỗ Trinh Nam, bên ngoài dát vàng bên trong mục rữa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn đám nam nhân ở hậu cung khóc lóc thảm thiết.

“Giả dối…Lũ khốn kiếp các ngươi khiến ta chết không được siêu sinh. Nếu còn cơ hội…Để ta sống lại, ta nhất định băm các ngươi ra làm trăm mảnh. Khiến các ngươi vạn kiếp bất phục!”

—————————————

Buổi sáng

Ánh nắng nhàn nhạt chiếu qua lớp rèm trắng tinh khiết, từng sợi chỉ phản chiếu long lanh. Bây giờ là mùa hè, tiếng ve kêu thoang thoảng bên tai, chậu băng lớn bên cạnh long sàn cũng tan gần hết. Tiếng gió nhẹ bên ngoài khiến Tôn Lạc Anh tỉnh giấc, đôi mi cong dài khẽ nhíu lại rồi lờ mờ mở ra, con ngươi màu xanh như đá quý đảo qua một vòng.

“….Cái thứ gì đây?”

Nàng ta định ngồi bật dậy, nhưng cơ thể cứ như bị một tảng đá lớn đè lên, khiến nàng lại nằm phịch xuống nệm. Tôn Lạc Anh quay đầu sang, bên cạnh là một nam nhân tuấn tú, không, hình như không chỉ là một nam nhân, xung quanh nàng có tận hai nam nhân khác. Bọn họ đều là người trong hậu cung của nàng.

Nghe thấy tiếng động, một người mở mắt ra, giọng điệu buồn ngủ nhìn nàng.

“Bệ hạ…người tỉnh rồi..”



Những người khác cũng từ từ thức dậy, bộ dạng đều trông giống như chuẩn bị vồ lấy nàng lần nữa. Tôn Lạc Anh chẳng còn tâm trí nghĩ đến mấy chuyện đó, nàng đưa tay ra trước mặt họ, ra hiệu đừng tiến đến.

“Đủ rồi. Tất cả đều ra ngoài đi.”

Bọn họ người nào người nấy đưa mắt nhìn nhau, sau đó vài giây mới chịu từ từ bò xuống đất. Sau khi tất cả ra ngoài, Tôn Lạc Anh mới cảm thấy cổ họng vốn nghẹn lại giờ hơi giãn ra. Nàng ta vội chộp lấy cái gương vàng khảm ngọc tinh xảo, nheo mắt nhìn mình qua lớp gương mờ.

“…Là mơ sao?”

“Không. Sao có thể là mơ được? Từng chuyện từng chuyện mình đều nhớ rất rõ. Ha…Cái việc điên rồ này…”

Tôn Lạc Anh nhìn quanh một vòng, chuyện này thà nói là ác mộng còn dễ tin hơn chết đi sống lại.

Nhưng sự thật rõ ràng là sống lại rồi. Nếu không thì sao nàng còn nhớ rõ từng cơn đau truyền tới khi độc phát tán. Nếu không thì nàng làm sao nhớ rõ khuôn mặt của tên khốn Tần Vũ, thứ lễ phu thấp kém dám ngấm ngầm hạ độc nàng.

Tôn Lạc Anh đứng dậy, nhìn ra cửa.

“Người đâu?”

Lý công công từ bên ngoài lên tiếng đáp.

“Có nô tài.”

Sau đó ông ta nhìn sang đám cung nữ đã xếp hàng sẵn, khẽ hếch mặt vào bên trong.

“Còn đứng đó làm gì nữa? Không mau vào trong hầu hạ.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv