Mang Thứ Tình Yêu Khốn Kiếp Của Ngươi Cút Đi!

Chương 17: Vương Phu



Mối nghi ngờ của nàng lập tức dồn hết vào Lâm Trạch Vu. Người duy nhất biết rõ tường tận mọi việc thế này trừ nàng ra cũng chỉ có mình hắn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Trạch Vu chỉ biết nàng có ý cấu kết với Trần Tử chứ không hề biết nàng sẽ đi gặp ông ta. Lại càng không thể biết nàng sẽ rời đi khi nào.

Tôn Lạc Anh chống cằm thở dài, sự ồn ào của những lời tranh cãi trên triều không thể khiến nàng chú ý đến.

...****************...

Mấy ngày trôi qua, Trần Tử vẫn không tìm ra được bất kì manh mối nào. Người kia cứ như biến mất khỏi thế gian. Nàng từ đó đã cẩn thận lại càng cẩn thận hơn. Lúc nào cũng lo sợ có cảm giác bị người ta nhìn phía sau.

Thật ra lần trước Tôn Lạc Anh đã dấy lên nghi ngờ đối với Lâm Trạch Vu. Sau khi dò hỏi vài câu, nàng vốn đã định gạt hắn sang một bên, không bao giờ trọng dụng. Lâm Trạch Vu vậy mà lại suýt nữa tự sát, muốn dùng cái chết của mình chứng minh trong sạch. Tôn Lạc Anh nhìn hắn khổ như vậy lại không khỏi động lòng, quả thật hành động liều lĩnh đó đã củng cố niềm tin trong nàng.

Vì vậy, Tôn Lạc Anh lại giao cho y nhiệm vụ khác. Cho phép y xuất cung, đến vùng Đông Liệt thu mua Cát căn. Vừa hay thời điểm này cũng sắp đến lúc thu hoạch, chỉ cần trả giá cao hơn buôn lái một chút thì không sợ không mua được nữa.

Chỉ còn gần nửa tháng sứ đoàn Tây Vực sẽ sang Thiên quốc diện thánh. Triều đình vẫn đang đau đầu với việc chọn ra vương phu thích hợp. Tôn Lạc Anh cân nhắc kĩ rồi, mặc dù Trần Tử chỉ mới quy thuận tạm thời nhưng kéo lợi ích về tay hắn cũng không khác gì mang về tay nàng. Vì sau này Trần Tử sẽ không còn cách nào khác ngoài việc bám vào chân nàng mà sống.

“Mối hôn sự lần này ban cho Tiêu Dao vương đi.”

Giữa sự im lặng rợn người này, Tôn Lạc Anh vốn đã quen thuộc. Mỗi lần nàng nói gì đó là bọn họ lại nhìn nàng như con búp bê gỗ biết cử động.

Nếu Tôn Lạc Anh đoán không lầm, Văn Kiệt Tuân sẽ là người phản đối đầu tiên. Ồ, quả thật vậy. Sống trong triều lâu rồi, cũng đủ biết bọn người này luôn làm việc có trình tự như thế nào. Nhìn Văn Kiệt Tuân bước ra khỏi hàng để khom lưng ý kiến đúng như dự đoán của nàng thật sự rất thú vị.



“Bệ hạ, Tiêu Dao vương đời này không có thành tựu gì nổi bật. Lại còn không thuộc tông thất hoàng tộc. Để một người như vậy liên hôn với Tây Vực chỉ sợ bọn họ nghĩ chúng ta không xem trọng họ thôi.”

Tôn Lạc Anh nhìn thấy Mã Lang Thương cũng sắp bước ra, nàng không đủ kiên nhẫn nghe họ nói dong dài thêm nữa.

“Lý Tinh Hồi gia phụ là Lý Tiến Thừa, là công thần của tiên đế. Phúc cha thì con hưởng, hoàng tộc xưa nay vẫn xem trọng Lý gia. Chưa kể cô cô của y là Lý thị, chính thất phu nhân của Trần đại tướng quân uy danh lừng lẫy. Sao lại có thể nói cái gì mà không xem trọng?”

Mã Lang Thương vậy mà vẫn đứng ra ngăn cản.

“Bệ hạ, chuyện của đời trước là chuyện của đời trước. Huống hồ Lý Tiến Thừa có công đã được tiên đế ban cho chức vương gia, để hậu nhân của ông ta cả đời sống trong nhung lụa. Phúc phần như vậy đã là nhiều không tưởng nổi. Còn nói về danh tiếng của Trần đại tướng quân…”

Ông ta mắt chạm mắt với Trần Tử, sau đó lại quay mặt về phía nàng.

“Trần đại tướng quân là Trần đại tướng quân. Đối với một cháu vợ như Lý Tinh Hồi sao lại có liên quan gì được. Vẫn còn có nhiều ứng viên khác phù hợp hơn, mong bệ hạ suy xét.”

Tôn Lạc Anh trong lòng khó chịu. Lần trước nàng đã tuỳ hứng một lần rồi, bây giờ cơ hội tuỳ tiện lần nữa bọn họ cũng không cho nàng. Vả lại nghĩ kĩ thì nếu cố tình tập trung quyền lực về Trần Tử như vậy hai lão già Văn Kiệt Tuân và Mã Lang Thương sẽ sớm nổi lên nghi ngờ.

Vậy thì phương án hai, chỉ đành để mối hôn sự tốt này tạm thời rơi vào tay Văn Kiệt Tuân. Đề xuất hôn phu là một chuyện, còn để xem Tây Vực có hài lòng hay không lại là một chuyện khác. Chỉ cần việc chưa thành, không sợ không đổi được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv