Mang Thứ Tình Yêu Khốn Kiếp Của Ngươi Cút Đi!

Chương 16: Hành Tung Bại Lộ



Tôn Lạc Anh thở ra một hơi ngắt quãng, nàng vuốt tóc ra sau, nhìn xuống người đang quỳ trước mặt. Trông dáng vẻ của y quả thật không hề giống người lúc nãy đã hộ tống nàng.

“Ngươi là Trần Tư Thuần?”

Người kia vẫn cúi đầu không ngẩn mặt.

“Dạ, bệ hạ.”

“Hay là bệ hạ nhầm người rồi?” - Trần Tử hỏi.

Tôn Lạc Anh nhớ lại từng chi tiết trước đó, ngoại trừ việc tên đó hơi thô lỗ ra thì không còn gì khiến nàng nghi ngờ. Nàng ta còn nhớ…

“Đứng dậy. Ta nhìn thấy rõ ràng trên người hắn có lệnh bài đề chữ “Trần” mà.”

Trần Tư Thuần hơi ngây ra, song vẫn đứng dậy. Trên eo hắn rõ ràng trống không.

“Bệ hạ, ám vệ của Trần phủ không mang theo thứ dễ làm rơi rớt như lệnh bài. Kẻ mà người gặp là giả mạo.”

Nàng ấy nuốt khan, nếu là chuyện như vậy thì thật sự doạ chết nàng rồi. Sở dĩ Tôn Lạc Anh dám một mình gặp Trần Tử do hắn là trung thần, biết thế nào là nặng nhẹ. Dù có không vừa mắt nàng đến mấy cũng không dám giở trò. Nhưng nghĩ đến việc có người giả dạng mà nàng lại không hề nhận ra khiến nàng sởn gai ốc. Nếu lúc đó hắn dẫn nàng đi nơi khác chứ không phải phủ tướng quân, e rằng có phơi xác nơi hoang vu hẻo lánh cũng không ai biết được.



Nhìn thấy sắc mặt của Tôn Lạc Anh, Trần Tử không khỏi thở dài một hơi. Lúc này ông ta mới cảm thấy Tôn Lạc Anh cũng chỉ là một cô nương mười sáu tuổi bình thường, cũng biết cái gì là sợ.

“Bệ hạ yên tâm, thần sẽ điều tra chuyện này. Dù sao có kẻ to gan mạo danh người của phủ tướng quân, lại rõ đường đi nước bước của chúng ta, không thể không phòng bị.”

Tôn Lạc Anh vẫn chưa kịp định thần, chỉ khẽ gật đầu.

“Tư Thuần, ngươi mau hộ tống bệ hạ trở lại hoàng cung. Trên đường đi cẩn thận trước sau, đừng để bị phát hiện.”

...****************...

Giờ tý, Tôn Lạc Anh loạng choạng trở về Nguyệt Phương điện. Tâm trí nàng tràn ngập lo sợ, việc nhận ra cái chết đã cận kề mình còn kinh khủng hơn cả việc đón nhận cái chết. Nhớ lại từng cử chỉ, lời nói của hắn đều khiến nàng như muốn điên lên.

Tôn Lạc Anh đứng trước cửa tẩm điện, đám cung nữ tràn ra, người nào người nấy vẻ mặt lo lắng vô cùng.

“Bệ hạ, hôm nay người đến trễ quá. Đám nô tài đâu rồi? Sao lại để bệ hạ di giá một mình?”

Sắc mặt nàng trắng bệch, không để lời họ lọt vào tai.

“Trẫm muốn ngắm trăng, bảo bọn họ về trước. Hoàng phu của các ngươi vẫn chưa ngủ sao?”



“Hoàng phu vẫn đang đợi người.”

Tôn Lạc Anh bước vào tẩm điện, Đoàn Nhạc Trì quả thật vẫn đang ngồi ở đó. Nàng đến trễ như vậy, khiến hắn không được ngủ sớm, có lẽ cũng không dễ chịu gì, còn không thèm ra cửa đón nàng. Nhưng những chuyện đó bây giờ nào có quan trọng, Tôn Lạc Anh trực tiếp đến giường ngủ, lúc đi ngang qua Đoàn Nhạc Trì thuận miệng nói một câu, cũng không kịp nhìn biểu cảm trên mặt hắn thế nào.

“Hoàng phu vất vả rồi.”

...****************...

Sáng hôm sau, khi đi ra khỏi cửa Nguyệt Phương điện, nàng đã dặn dò Lý Mạnh cho người mang vàng bạc châu báu đến thưởng cho Đoàn Nhạc Trì.

Trong buổi thượng triều, tâm trí nàng chỉ quanh quẩn về đêm hôm trước. Kẻ đó không động đến nàng, có lẽ là người của các phe phái trong triều. Trực tiếp đưa nàng đi cả một quãng đường dài như vậy là đang muốn để nàng biết hắn nắm rõ hành tung nàng như trong lòng bàn tay. Đó là một lời đe doạ, vậy chuyện nàng gặp Trần Tử cũng đã bại lộ.

Người đứng sau là một kẻ trong triều, lại còn là người biết rõ nhất cử nhất động của nàng. Lẽ nào là…Lý Mạnh? Lão cáo già lúc nào cũng lèm bèm bên cạnh nàng không chịu rời ra tối qua chỉ cần nói vài câu là trở về. Không phải do hắn bất đồng với Đoàn Nhạc Trì sao?

Nếu không phải Lý Mạnh thì còn có thể là ai…

Dung Chỉ? Không thể nào, lần cuối gặp nhau là ở hồ Diệp Tịnh.

Tản Điền? Tần Vũ? Không lý nào bọn họ lại biết được. Nàng đã giấu rất kĩ, không để lộ bất cứ điều gì. Nhất là chuyện của Trần đại tướng quân. Chuyện này chỉ có nàng và…chỉ có nàng, và…Lâm Trạch Vu?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv