Bên trong phủ đệ vốn đã tối om, chỉ có một căn phòng còn sáng đèn, có vẻ là thư phòng của Trần Tử. Khi gia nhân đưa nàng đến đó, hắn cẩn thận mở cửa ra.
“Tướng quân, bệ hạ đến rồi.”
Bên trong có một ông lão đang ngồi, vẻ mặt nghiêm túc lạnh tanh. Tôn Lạc Anh bước vào, ông ta vừa chuẩn bị đứng dậy thì nàng đã ngồi xuống.
“Miễn lễ.”
Đáy mắt Trần Tử hiện lên một vẻ khó nói. Sau đó ông ấy ngồi lại ngay ngắn trên ghế.
“Tạ bệ hạ.”
Tôn Lạc Anh đặt tay lên bàn, đôi mắt lướt qua bản đồ chiến sự trước mặt.
“Lần trước người của trẫm đến gặp ngươi, nghe nói Trần đại tướng quân rất hài lòng về kế sách của trẫm?”
“Đó quả thật là cao kiến. Nhưng thứ cho thần nói thẳng, chỉ với việc như vậy thì không đủ chứng minh người xứng đáng với sự trung thành của hàng vạn binh sĩ.”
Tôn Lạc Anh khẽ nhíu mày, nàng đã đoán được có thể Trần Tử sẽ từ chối, nhưng không ngờ lại thẳng thừng như vậy. Điều này cũng không khỏi khiến nàng có chút tức giận.
“Chuyện khó của Trần đại tướng quân lần này là do trẫm giải vây giúp. Làm sao? Được cứu rồi thì định qua cầu rút ván à?”
Vẻ mặt Trần Tử hiện rõ hai chữ “đắn đo”. Nàng biết đây là một quyết định khó khăn. Mặc dù ăn cháo đá bát không phải cách làm việc của ông ta nhưng để cân nhắc đến chuyện phải đầu quân dưới trướng nàng lại càng khó khăn hơn. Nếu nói bắt binh sĩ trồng cây ở Nam cương là bắt chó leo cây thì việc bắt Trần Tử cúi đầu xưng thần với nàng không khác gì bắt mèo xuống nước. Xuất thân của nàng vốn mang một nửa dòng máu ngoại bang, lại còn là nữ tử. Không lý nào một kẻ từng xông pha chiến trường giết giặc Tây Bắc bình định Nam cương như hắn lại muốn cúi đầu khuất phục trước nữ đế không tài không cán lại còn mang danh ăn chơi trác táng, không biết điểm dừng.
Do vậy nửa tháng trước Tôn Lạc Anh đã sai Lâm Trạch Vu truyền lời lại với Trần Tử thế này:
Thật ra có một loại cây có thể trồng ở vùng đất khô cằn như Nam cương, loài cây đó có tên gọi là “Cát căn”. Trong đó “Cát” nghĩa là “sắn”, “căn” nghĩa là “rễ”.
Thứ thực vật này là dạng cây thảo quấn, có rễ nạc, bột, có thân hơi có lông lá có 3 lá chét. Lá chét hình trái xoan, mắt chim, có mũi nhọn ngắn. Nhọn sắc, nguyên hoặc chia 2-3 thùy, có lông áp sát cả hai mặt. Hoa màu xanh lơ, thơm, xếp thành chùm ở nách, lá bắc có lông.
Loại cây này cách đơn giản nhất là có thể hấp chín rồi ăn. Hoặc muốn bảo quản lâu hơn thì xay nhuyễn củ với nước, chắt hết nước đi rồi phơi nắng để khô lại thành bột. Thứ bột trắng tinh đó có thể pha với nước nóng, trở thành thể đặc sánh hơi đục, vừa dễ ăn lại vừa dinh dưỡng.
Chưa hết, ngoài việc có thể trở thành lương thực, Cát căn còn là loại dược liệu tốt trong nhân gian. Có tác dụng tán nhiệt, giải biểu, tuyên độc, sinh tân dịch, thấu chẩn, thoái nhiệt, chỉ khát, chỉ tả, giải co giật, giải độc rượu, giải cơ và thăng đề Vị khí.
Dưới ánh đèn dầu lay động, Tôn Lạc Anh chống cằm nhìn ông ta, con ngươi xanh biếc dường như hơi sáng lên, giống như thấy con mồi đã rơi vào bẫy.
“Nghe thì có vẻ suôn sẻ, nhưng thứ thực vật hay ho này có điểm yếu đấy.”
Vấn đề nằm ở chỗ loại cây này phải trồng mất 10-12 tháng mới có thể thu hoạch. Mà chỉ còn qua mùa thu thì sẽ đến mùa đông, chỉ sợ giờ có trồng ngay cũng không kịp. Tôn Lạc Anh đoán được Trần Tử sẽ lưỡng lự nên nàng vẫn giấu chiêu bài ẩn này trong tay, khiến hắn không còn cách nào khác ngoài việc thuận theo ý nàng.
“Vậy…bệ hạ nói chuyện này nên làm thế nào đây?”
“Nên làm thế nào không phải Trần đại tướng quân là người hiểu rõ nhất sao?”
Trần Tử nhìn đi chỗ khác, băn khoăn một lúc vẫn không thể trả lời nàng.
Tôn Lạc Anh nói ra những lời này, không sợ Trần Tử có thể tự giải quyết. Vì loại cây này vẫn chưa phổ biến do kiến thức của người dân Thiên quốc về nó vẫn còn nhiều mơ hồ. Trần Tử lại luôn dính chặt với Nam cương, khi phải diện thánh ở Trường Ca cũng không thể rời mắt tình hình chiến sự. Từ những lý do trên, Trần Tử cho dù có thời gian lật tung thành Trường Ca thì e rằng cũng không thể tìm thấy một dây Cát căn. Mà nơi nào có Cát căn, chỉ Tôn Lạc Anh mới biết.
Trần Tử im lặng rất lâu mới chịu lên tiếng. Cuối cùng lão không còn cách nào khác trừ việc tạm thời chấp nhận yêu cầu của nàng.
“Không sao, tạm thời cũng tốt.” - Nàng khẽ thở dài.
Lúc này cả hai chợt nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài. Một lúc sau có người trùm áo choàng đen che kín mặt đi vào, dáng vẻ trông có lẽ là một người khác nữa. Hắn ta quỳ một chân xuống, có chút khẩn trương, dường như đang hối hả.
“Bệ hạ, tướng quân. Thần lúc nãy đã đợi bệ hạ rất lâu nhưng không thấy người ra khỏi hoàng cung. Đến khi quay về thì nghe thị vệ gác cửa nói rằng bệ hạ đã đến đây rồi.”
Không hiểu sao khi hắn vừa nói xong những lời này, Tôn Lạc Anh cảm giác có một luồng khí lạnh xộc thẳng lên não.